LÃO CAO VÀ NHUNG HOA - 8
Cập nhật lúc: 2024-09-24 04:36:23
Lượt xem: 6,893
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi nên phản ứng thế nào, một chiếc áo khoác đột nhiên phủ lên mặt , mùi hương quen thuộc xộc mũi.
"Lục Thu Vũ, đúng là đồ khốn nạn."
Giọng của Lão Cao vang lên, mang theo sự giận dữ mà từng thấy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
vén một góc áo lên , thấy ông đang nắm cổ áo của Lục Thu Vũ, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
"Dù chuyện cũng tới lượt can thiệp, đây là... chuyện gia đình ."
Các phóng viên cảnh tượng đó, trong mắt hiện rõ niềm vui khi tìm tin tức nóng hổi.
Lão Cao nghiến răng ông , nắm đ.ấ.m siết chặt đến mức nổi cả gân xanh, nhưng ông vẫn đánh.
, ông đang nghĩ cho .
Thật đúng là đồ ngốc.
Từ khi Lục Thu Vũ xuất hiện, Lão Cao dường như rơi vòng luẩn quẩn của sự tự ti.
Trong mắt ông , và Lục Thu Vũ chỉ là chia tay vì hiểu lầm.
Giờ đây hiểu lầm hóa giải, nợ nần trả hết, còn nợ nần gì ông nữa, nên sẽ dẫn rời , theo đuổi "tình yêu đích thực".
Ông thật ngốc, thấy rằng gốc cây Nhung Hoa là những bông hồng, và bông nào cũng chính là ông .
Ông cũng thật ngốc, nhận rằng trong lòng , cha duy nhất từ đến giờ luôn là ông .
Lão Cao vốn là , luôn âm thầm hy sinh.
Rồi khi gặt hái thành quả, ông chỉ khẽ vẫy tay và rằng mầm cây đ.â.m chồi là nhờ sự nỗ lực của nó, công lao thể quy cho ông .
Nghĩ đến đây, kéo chiếc áo khỏi đầu, bước tới nắm lấy tay ông .
Giống như mấy năm khi ông bắt từ tiệm net về nhà, cái nắm tay vững chãi nhưng đầy dịu dàng, dù một chút trách móc vì trân trọng bản .
"Thầy Lục, cảm ơn thầy đến giúp cháu video mừng sinh nhật bạn cháu.
"Cháu xin vì với gia đình, khiến bố hiểu lầm. Đã phiền thầy ."
Vừa , nháy mắt với Lão Cao, mỉm nhắc nhở ông .
"Bố ơi, chuyện giải thích xong , về nhà thôi."
12
Cuối cùng, chuyện là con riêng cũng phơi bày.
Có lẽ Lục Thu Vũ hối hận, và gì đó để ngăn tin tức lan truyền.
dù , vẫn thể đổi cách gọi Lão Cao là "bố", vì cả hai chúng đều tự nhiên lắm.
Ông xua tay, lúng túng che mặt .
"Vẫn cứ gọi là Lão Cao , Lão Cao , Lão Cao ."
Sau buổi biểu diễn, Lục Thu Vũ rời khỏi thị trấn mà để lời tạm biệt.
thỉnh thoảng, nhà nhận một vài món quà nặc danh.
Mẹ khinh thường những món quà đó, nào cũng đăng bán lên các trang web đấu giá đồ cũ.
Lão Cao thì hài lòng, dù ông , nhưng thể thấy điều đó.
Từ ánh mắt và khóe môi nhếch lên của ông , đều nhận .
Sau , thấy Lục Thu Vũ giống như thần tình yêu của và Lão Cao, mỗi ông xuất hiện, tình cảm của họ tiến thêm một bậc.
Dường như Lục Thu Vũ cũng nhận điều đó, nên lì trong sân nhà , uống rượu loạn.
đáng tiếc, cả và Lão Cao đều để ý tới ông .
Cuối cùng là mặt.
"Này, ông đủ đấy, về . Với kiểu , thêm hai nữa chắc sắp em trai hoặc em gái ."
"Tiểu Như... Bố khổ lắm... khổ lắm con ơi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-cao-va-nhung-hoa/8.html.]
"......"
Thôi, cũng chẳng thêm nữa, ném cho ông một cái chăn.
Ông co ro trong sân, hồi tưởng về tuổi trẻ suốt đêm, rạng sáng bắt chuyến tàu cao tốc về với công việc.
Thật , từng hỏi riêng , khi chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, bà hối hận .
Bà chỉ khẽ vẫy tay, lên bầu trời nhỏ sân vuông, khuôn mặt thoáng hiện nụ thanh thản.
"Tiểu Như, khi gặp Ngọc Thành..."
"Mẹ từng buông xuôi, nghĩ rằng cả đời sẽ thể rời khỏi thị trấn nhỏ bé giam cầm cuộc đời ."
"Vậy đó thì ?"
"Sau đó , nhận dù rời khỏi đây cũng , vì phát hiện thứ giam cầm là mảnh đất , mà là con ."
Lời của bà lẽ hiểu đôi phần, nhưng thể hiểu hết. chỉ giả vờ như hiểu, gật đầu đồng ý.
Sau khi thi đỗ đại học, đến một thành phố xa nhà. Mẹ vui, rằng phụ nữ nên đến những nơi .
Lão Cao tuy miệng đồng tình, nhưng khi ăn cơm uống hai ly rượu bắt đầu rơi nước mắt.
Ngày nhập học, ông nhét cho một đống đồ, còn bỏ cả thẻ ngân hàng túi áo .
Mẹ bảo ông lo lắng thái quá, nhưng khi lưng ở bến xe, bà cũng lặng lẽ đỏ hoe mắt.
Về , chọn việc ở thành phố nơi học đại học. Sau khi tiết kiệm đủ tiền mua căn nhà đầu tiên, đề nghị đưa họ lên sống cùng.
cả hai đều từ chối.
Họ nỡ rời xa căn nhà nhỏ và cây Nhung Hoa ở sân.
gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, nhưng vẫn để dành một phòng trong nhà cho họ.
Nghe khi về hưu, Lão Cao mê chơi cờ, gặp ai cũng lấy điện thoại khoe về , khoe rằng mua cho ông cái cái nọ, thao thao bất tuyệt.
Làm mấy ông cụ quanh đó cứ thấy ông là ngán ngẩm.
Câu chuyện kết thúc khi Lão Cao.
Sau khi bà mất, đón Lão Cao về sống cùng .
Để ông thích nghi, còn đặt một cây giả ban công, để ông chỗ bóng cây mà thư giãn.
Lão Cao vui lắm.
Ban đầu hiểu, đó mới nhận , ông vẫn nhớ nhung những bông Nhung Hoa ở cảng biển.
Vì thế, dù và lo lắng, đành tiễn ông về quê.
Ngay khi trở về nhà, khuôn mặt Lão Cao mới nở một nụ .
Ông vuốt ve những vết nứt xù xì cây Nhung Hoa, lặng lẽ đó lâu, đang nghĩ gì.
Cuối cùng, cuộc đời Lão Cao dừng ở tuổi 78.
Vào một buổi trưa đầy nắng, ông yên lặng ghế bập bênh, mỉm và chìm giấc mơ.
Rồi một dấu hiệu báo , ông ngủ mãi tỉnh .
Mọi đó là một cái c.h.ế.t vui, là con cái thì nên vui mừng.
Vì những như , sẽ hóa thành mặt trăng, mặt trời, ngôi , bảo vệ cho con cháu.
khi thực hiện di nguyện, rải tro cốt của hai xuống biển, kiềm chế mà đến nghẹn ngào.
Nhìn tro cốt dần tan biển khơi, bất giác ngân nga bài hát vui nhộn từng tự sáng tác hồi nhỏ.
"Gió xuân thổi liễu xanh, cây già đ.â.m chồi non.
"Lão Cao và Nhung Hoa, mãi mãi chia lìa.
"Tạm biệt, .
"Tạm biệt, bố."
(Hoàn)