“Để  đưa  .”
Cùng lúc đó, Vương Phong thấy  đến giờ, gã cẩn thận hé cửa, nơm nớp lo sợ   ngoài. Sau khi xác nhận   ai, gã mới thở phào nhẹ nhõm.
Gã vội vàng gọi bảy đứa quỷ nhỏ theo , bảo chúng leo lên chiếc xe điện của .
Chiếc xe điện của gã  sạc cả ngày hôm nay, chắc là đủ để  đến công viên giải trí bỏ hoang ở phía Nam thành phố.  tốc độ của xe điện cũng  nhanh, chỉ  30km/h.
Trương Ngạn Khánh đu ở đầu xe càm ràm:
“Bố Vương, xe điện của bố chậm quá. Lần  đổi sang ô tô ? Mua luôn con xe  logo bốn cái vòng tròn , bố  cháu  oách lắm.”
Vương Phong  khẩy:
“Sao nào? Chê xe điện của tao ? Mua Audi? Bọn mày  tiền mua Audi cho tao ?” Gã nghỉ phép lâu như ,   lương, sắp nghèo đến mức  ăn đất .
Tư Tư   thùng giao hàng bất mãn  với Trương Ngạn Khánh:
“Trương Ngạn Khánh,  đừng  ở đầu xe nữa. Cái mùi hố xí cứ phả thẳng  mặt tớ với bố Vương, thối c.h.ế.t  .” Nói  cô bé còn định đưa tay lên bịt mũi cho Vương Phong.
Trương Ngạn Khánh lè lưỡi  trêu:
“Tớ  thích đấy, các  tự bịt mũi . Lêu lêu lêu.”
Trên đường , một  bảy quỷ chí chóe ầm ĩ. Chiếc xe điện vững vàng lăn bánh, để   đường một vệt bánh xe. Và song song với vệt bánh xe đó, một hàng dấu chân đen ngòm của trẻ con cũng hiện .
Công viên giải trí ở phía Nam thành phố    bỏ hoang gần mười năm. Nghe  là do vị trí địa lý  , cách đó  xa còn  một xưởng gỗ thuộc sở hữu của nhà họ Tôn.
Lúc , nơi đây sớm   cỏ dại mọc um tùm, chiếc cổng sắt cũng  hoen gỉ loang lổ. Thấp thoáng trong  gian tĩnh mịch còn   tiếng côn trùng rả rích.
Khi Vương Phong đến nơi, Phó Vãn và Đoàn Đoàn  ở bên trong.
Phó Vãn đang cầm một ly nước ép nho tươi, còn Đoàn Đoàn thì một tay xách chiếc chảo đế bằng.
Vương Phong bóp phanh xe điện,  đầu  thì thấy vị chuyên gia họ Tạ và cảnh sát Phùng, những   chất vấn gã ở đồn cảnh sát, cũng  tới.
Tạ Khiêm nhíu mày  chằm chằm Vương Phong,  ánh mắt  di chuyển xuống vệt bánh xe mà chiếc xe điện để   mặt đất.”
“Phùng Kiện cũng  sang, bắt gặp vệt bánh xe và những dấu chân đen kịt nối tiếp ,  liền cau mày:
“Dấu chân  của ai ? Còn   khác ?”
Nhìn kích cỡ dấu chân, Phùng Kiện đoán chỉ  cỡ 22,  vẻ là giày của một đứa trẻ.
Gió nổi lên, từng cơn lạnh buốt thổi tung đám cỏ dại mọc tràn lan trong công viên giải trí. Giữa khung cảnh hoang tàn, họ thấy một bóng đen đang tiến  ngày một gần. Trong cơn gió buốt, văng vẳng giọng  của một  phụ nữ,  thì dịu dàng nhưng  lạnh lẽo đến cùng cực:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-121.html.]
“Các con yêu,  đây với  nào.”
Tư Tư và đám tiểu quỷ cùng lúc rú lên những tiếng ré chói tai. Chúng hoảng loạn la hét, co rúm trốn   lưng Vương Phong.
“Mẹ Quỷ đến !”
“Cứu mạng, Mẹ Quỷ đến !”
Vương Phong quýnh cả lên. Lẽ nào   cố gắng đến thế để giúp bọn tiểu quỷ, mà cuối cùng chúng vẫn  kẻ ác phát hiện  ?
Một  phụ nữ hiện  từ trong cơn gió lạnh. Ả để chân trần, mái tóc đen dài đến mức quét cả xuống đất, lững thững xuất hiện  mặt  .
Tạ Khiêm  chằm chằm Mẹ Quỷ với vẻ mặt nặng nề,  lập tức rút thanh kiếm gỗ đào chỉ thẳng  ả:
“Ngươi là cái thứ      quỷ gì thế! Lệnh truy nã lệ quỷ của Chợ Quỷ   do ngươi ban  ?”
Chiếc túi Câu Hồn màu xám bên hông Tạ Khiêm bắt đầu rung lên dữ dội, bên trong vọng  tiếng la hét mừng rỡ của gã Thủy quỷ:
“Mẹ Quỷ, cứu , mau cứu  với!”
Ả đàn bà dường như chẳng thèm để Tạ Khiêm  mắt,  đúng hơn là  một ai ở đây lọt nổi  mắt xanh của ả.
Trên gương mặt chi chít sẹo của Mẹ Quỷ nở một nụ  dịu dàng, đôi mắt vằn tia m.á.u  thẳng  Tư Tư và đám tiểu quỷ:
“Các con yêu,   tìm các con lâu lắm , lâu lắm .”
Tiếng quỷ ré kinh hãi vang trời. Phó Vãn khẽ day day tai, tiện tay ném cái chai nước ép nho  uống cạn xuống đất,  vươn một ngón tay trắng nõn nhấn lên cánh cổng sắt  hoen gỉ mục nát.
Cổng chính của công viên giải trí lập tức phát  tiếng “kẽo kẹt”, ngay  đó là một tiếng “RẦM” vang dội. Cánh cổng khổng lồ sập  trong nháy mắt, tựa như tách biệt thành hai  gian khác  với thế giới bên ngoài.
Tiếng đóng cửa nặng nề   thu hút sự chú ý của tất cả  .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Dưới màn đêm,  vòng đu   bỏ hoang, Phó Vãn đột nhiên đưa tay lên  trung búng một cái. Cô mỉm  :
“Chào mừng đến với Công viên giải trí Trăm Quỷ.”
Phía  cô, tất cả các trò chơi mục nát cũ kỹ bỗng bừng sáng trong ánh đèn neon bảy sắc.
Những cỗ máy thép rách nát như  thổi  một luồng sinh khí mãnh liệt chỉ trong chớp mắt. Sau mười năm, khu công viên giải trí   tìm   vẻ lộng lẫy huy hoàng xưa .
Chiếc búa tạ khổng lồ qua  lắc lư, con tàu cướp biển dữ tợn vun vút lao tới   lùi về , vòng đu  dịu dàng chậm rãi xoay ngược chiều kim đồng hồ, chiếc tàu lượn  nước  yên vị  đường ray cao mấy chục mét để chờ đợi những vị khách sắp tới.
Ánh đèn neon bảy sắc lấp lánh trong đêm, càng  tăng thêm  khí vui chơi sôi động.
Mọi   mặt đều sững sờ. Công viên giải trí  bỏ hoang mười năm  hồi sinh ư? Chỉ bằng một cái búng tay của Phó Vãn?