Bà chủ  trông thì xinh , nhưng thực chất cũng chỉ là kẻ mắt chó coi thường  khác, chỉ  cúi   đồng tiền.
Hạ Huy ôm con, giọng điệu nhàn nhạt đầy mỉa mai: “Bà chủ, gần đây    hợp tác với nhà máy gỗ của Tôn thị. Không    đến quán ăn của cô,    ăn một bữa cơm nóng hổi  nhỉ?”
Phó Vãn mỉm : “Được chứ.”
Nhìn vẻ mặt thản nhiên như mây trôi nước chảy của Phó Vãn, cơ mặt Hạ Huy giật giật. Bà chủ   hề  chút  hổ nào khi  chế nhạo, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền,    sẽ tiếp đãi  .
Mặt cũng dày thật.
Hạ Huy  cảm giác như đ.ấ.m  bịch bông. Những lời châm chọc mỉa mai của  chẳng hề hấn gì đến Phó Vãn, khiến  chỉ  nghẹn họng  .
Thôi bỏ , đưa con trai đến bệnh viện kiểm tra  .
Hạ Huy bế con trai nhanh chóng rời khỏi khu công viên giải trí bỏ hoang . Nghe  nơi đây  ma quỷ,  sạch sẽ,  nhất nên  sớm.
Tạ Khiêm nhíu mày  bóng lưng của Hạ Huy, : “Phó tiền bối,      một luồng hắc khí mờ nhạt.”
Phó Vãn đáp: “Ừm.”
Cô đưa tay lên day nhẹ thái dương, một cảm giác mệt mỏi rã rời ập đến. “Về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Cô chủ   chứ ạ?” Hệ thống Mỹ thực lo lắng hỏi.
“Không , chỉ là linh lực tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi một chút là  thôi. Nhiệm vụ của    thành ?”
Dù  cô cũng là  lôi kiếp đánh trở về,   vẫn còn vết thương do sấm sét để . Nếu , chỉ với việc phát động Hoàng Kim Huyền Thưởng Lệnh để hiệu triệu trăm quỷ, cô   đến mức mệt mỏi như thế .
Hệ thống Mỹ thực nghẹn ngào báo cáo: “Ký chủ  tiếp đãi thực khách, 167/100... Chúc mừng ký chủ  thành nhiệm vụ phụ, nhận  một phần thực đơn trong kho.”
Không chỉ  thành, cô còn  thành vượt chỉ tiêu.
Khoan ,  gì đó  đúng. Tại  như  mà cũng tính là  thành nhiệm vụ  cơ chứ?!
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Nhiệm vụ của ký chủ cứ  lượt   thành, nhưng tay nghề nấu nướng của cô thì chẳng tiến bộ chút nào cả.
Hệ thống Mỹ thực vô cùng uất ức, vô cùng tự kỷ, và      chuyện nữa.
Cả nhóm tạm biệt  tại đó  ai về nhà nấy.
Rời khỏi công viên giải trí, ngoảnh đầu  , nơi đây vẫn là một khung cảnh tiêu điều, hoang tàn. Các hạng mục vui chơi đều  rỉ sét, khó  thể tưởng tượng  đêm qua nơi   từng náo nhiệt và huy hoàng đến nhường nào.
Phó Vãn đưa Đoàn Đoàn về nhà. Vừa  cửa,  bé  ngáp  kể cho Thu Thu  cảnh tượng tối qua: “Thu Thu ơi, tớ với  còn   vòng  ngựa gỗ nữa đó, vui ơi là vui.”
Thu Thu ôm con thỏ bông màu hồng,  từng từ một: “Disney, cũng, vui lắm.”
Đoàn Đoàn  từng đến Disney, nhưng Thu Thu  vui thì chắc chắn là  vui .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-135.html.]
Cậu bé cất chiếc chảo  đáy về  phòng bếp,  đó  rửa mặt. Dụi dụi đôi mắt, cơn buồn ngủ ập đến.
Cậu mệt quá, chỉ   ngủ thôi.
Mẹ chắc cũng mệt lắm nhỉ?
Phó Vãn quả thực cũng định về phòng  đả tọa. Cô  ở cửa,  Đoàn Đoàn  đột nhiên vẫy tay gọi: “Đoàn Đoàn,    thiền cùng  ?”
Đoàn Đoàn chớp chớp mắt: “Ngồi ạ? Có  ngủ  ạ? Ngủ gật  ạ?”
“Phó Vãn  nhịn  mà bật  khe khẽ: “Cũng .”
Đoàn Đoàn tức tốc chạy về phòng, ôm chiếc gối nhỏ xinh của    hí hửng trèo lên giường , cuộn tròn   như một chú tôm nhỏ.
Cậu bé ngủ    nhanh và bắt đầu mơ.
Trong mơ,  là đầu bếp cừ khôi nhất,   dạy  bé   nhiều món kho hấp dẫn: nào là chân gà kho đậm vị, cổ vịt kho cay nồng, chân giò hầm gừng thơm phức và cả thịt bò ngũ vị hương mềm tan nữa.
Mẹ của  đúng là  giỏi nhất!
Hệ thống Mỹ thực: “Ký chủ quá đáng thật! Sao cô   thể “chuyển tiếp” cả kỹ năng  giấc mơ của  khác thế !”
Bảy giờ sáng, Vương Phong lê tấm  rã rời về tới căn phòng trọ của . Nhìn bốn bề trống hoác,  bất giác thở dài.
Yên tĩnh quá.
Lũ quỷ nhỏ  , thế mà  thấy  chút  quen.
Dù  xin nghỉ hơn mười ngày, nhưng may là  chuyện thuận lợi hơn  tưởng. Vương Phong nghĩ đến cái ví sắp cạn kiệt của , bèn tính toán ngủ một giấc buổi sáng, chiều sẽ tức tốc  giao cơm hộp kiếm tiền.
Gần đây  bảy đứa quỷ nhỏ   lỡ dở công việc, nhưng cuộc sống vẫn  tiếp diễn,  cần  kiếm nhiều tiền hơn nữa.
Đầu  đặt xuống gối, Vương Phong  ngủ say như chết. Anh ngủ mê man,   bao lâu  thì  một cuộc điện thoại từ  lạ đánh thức.
Anh dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm, cất giọng đặc sệt vẻ ngái ngủ: “A lô?”
“Xin chào,   ngài là  Vương Phong,   giúp tìm thấy con trai , Trương Ngạn Khánh,   ạ?” Đầu dây bên  truyền đến giọng  nức nở đến nghẹn ngào của một  đàn ông. “ là bố của Trương Ngạn Khánh đây.”
“Hôm tìm thấy t.h.i t.h.ể thằng bé, hai vợ chồng   nặng lời với , thật sự xin . Mong  đừng để bụng.”
Bố của Trương Ngạn Khánh  tiếp: “Tối qua, Ngạn Khánh  về báo mộng cho cả hai vợ chồng . Thằng bé  cảm ơn   tìm thấy hài cốt của nó để nó  thể yên lòng  đầu thai, nó còn   nhận   cha nuôi nữa.”
“Trước đây, vợ chồng   đăng tin tìm con  mạng, treo thưởng rằng ai tìm  Ngạn Khánh sẽ hậu tạ hai trăm nghìn tệ. Anh cho chúng   tài khoản ngân hàng, chúng  sẽ chuyển khoản ngay.”
Vương Phong giật  tỉnh cả ngủ. Anh vội vàng   điện thoại: “Bác Trương, cháu giúp tìm hài cốt của Ngạn Khánh   vì tiền  ạ. Hai bác  mới mất con,  tiền  hai bác cứ giữ  .”