“Keng!” Chiếc thìa gỗ  tay Lý Nhã Hân rơi xuống đất, cô ngẩng phắt đầu  Phó Vãn, sững sờ: “Cái gì cơ?”
Sắc mặt Cao Dương đại biến, vội vàng chối bay chối biến: “Chị chủ, chị đừng   bậy!  chọc giận thầy  c.h.ế.t hồi nào? Chị  bằng chứng ?”
Phó Vãn thản nhiên đáp: “Hay là đưa điện thoại của  cho bạn gái xem thử?”
Lý Nhã Hân ngờ vực  chằm chằm Cao Dương. Để tôn trọng bạn trai, cô  bao giờ động  điện thoại của  , nhưng  Phó Vãn  , cô lập tức giật lấy điện thoại của Cao Dương  mở khóa.
Cao Dương cũng  ngăn cản, cứ để cho Lý Nhã Hân kiểm tra.
Cả hai đều là học trò của cùng một thầy, vòng bạn bè   nhiều  quen chung, những nhóm chat Cao Dương tham gia cô đều  mặt.
Lý Nhã Hân lướt một vòng nhưng  thấy thứ gì động trời,  WeChat cũng  kết bạn với  nào kỳ lạ,  thể  là vô cùng trong sạch.
“Đây là cái gì?” Ở cuối một thư mục, Lý Nhã Hân thấy một ứng dụng  biểu tượng màu đen và màu m.á.u đan  , hình một cô gái xinh  trùm khăn voan đỏ thẫm. Tên ứng dụng là “Minh Thê”.
Cao Dương  chút mất tự nhiên, giải thích: “Một trò chơi thôi! Game offline, loại  kết bạn   mà.”
Rồi    sang Phó Vãn, giọng hằn học: “Sao nào? Thời buổi   lớn như  đến chơi game cũng   ?”
“Này, đầu bếp Phó quá đáng  nha,  lớn    sở thích riêng ? Chơi game thì  ?”
“ đó,  lấy chồng  vẫn chơi game otome đây, chồng  còn chẳng  gì.”
“Game offline  kết bạn  thì tán tỉnh ai chứ, chơi một chút   ? Mà đây là game gì  nhỉ? Sao  tìm  cửa hàng ứng dụng  thấy?”
Trong phòng livestream,  nhiều cư dân mạng lên tiếng bênh vực Cao Dương. Họ chẳng thấy chơi game thì  vấn đề gì, huống chi đây còn là game offline, đến cơ hội ngoại tình qua game cũng chẳng .
Phó Vãn : “Chơi game thì đương nhiên là , nhưng  lấy bát tự của bạn gái    tài nguyên game,  còn  chậm trễ tiến độ dự án nữa, thì   ?”
Sắc mặt Cao Dương lập tức trở nên cực kỳ khó coi,    Phó Vãn với ánh mắt hoảng hốt. Sao cô     chuyện ?!
Trong điện thoại của     từ lúc nào   thêm trò “Minh Thê”. Hắn chơi thấy khá cuốn, đến lúc cao hứng  nạp tiền đổi tài nguyên thì phát hiện cái game c.h.ế.t tiệt   cho nạp tiền, chỉ  thể đăng tải bát tự và tên của  lên.
Thế là Cao Dương dứt khoát đăng bát tự và tên của Lý Nhã Hân lên.
Chuyện   may  thầy Quách  . Thầy còn   vì chơi game mà  chậm trễ tiến độ dự án. Sức khỏe thầy Quách vốn   ,  đang  dùng thuốc,  chọc tức đến mức  nhập viện   qua khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-146.html.]
Lý Nhã Hân  còn vẻ mệt mỏi rũ rượi nữa, cô  sang mắng xối xả  mặt Cao Dương: “Cao Dương,   điên ? Đăng bát tự với ảnh của  lên một cái game kinh dị? Anh  thấy xui xẻo ?”
Mặt Cao Dương sa sầm , cũng nổi nóng: “Lý Nhã Hân, cô mới  điên đấy! Chỉ là một trò chơi thôi mà! Tưởng cô là sinh viên ưu tú của Đại học Công nghệ Ninh Thành thế nào, hóa  suốt ngày chỉ lo mấy chuyện mê tín vớ vẩn!”
Lý Nhã Hân tức đến đỏ hoe cả mắt: “ mê tín? Một trò chơi mà bắt  chơi đăng bát tự lên, thế    đăng của  ? Anh còn  thầy tức đến mức  nhập viện  qua đời!”
Cao Dương chỉ lặp  lặp  câu “Thầy Quách vốn   bệnh sẵn ”,  lườm Phó Vãn một cái cháy mặt    bỏ ,  quên ném  cho Lý Nhã Hân một câu tàn nhẫn: “Cô tự bình tĩnh  ,  về  đây.”
“Ủa? Gì ,  luôn á? Anh bạn ơi, giờ đang là nửa đêm đó! Bỏ bạn gái  luôn?”
“Cãi  mà nửa đêm vứt bạn gái  bên đường? Hay là  buông tha cho chị gái xinh   ? Nhờ đầu bếp Phó mà chị  nhận  bộ mặt thật của một tên tra nam cũng .”
“Là   cũng tức á,  cái trò gì  ? Nhà phát hành game  cũng  vấn đề nữa.”
Tạ Khiêm liếc  Phó Vãn,    bóng lưng vội vã của Cao Dương. Nhớ  lời sư phụ dặn,  lập tức đuổi theo.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Anh bạn, game của   tà khí đấy.   bùa bình an bản điện tử,   cần ?”
Cao Dương trừng mắt: “Cút!”
Tạ Khiêm cầm la bàn, khựng  tại chỗ.
Anh  chút hoang mang, chẳng lẽ cách chào hàng của   vấn đề gì ?
Lý Nhã Hân  thể ngờ bạn trai  bỏ  ở đây một  mà , cô tức đến mức nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mắt.
Đoàn Đoàn dùng đũa gắp hai cái chân gà và hai cái cánh gà hầm từ trong nồi inox , đặt  đĩa  đưa đến  mặt Lý Nhã Hân, lí nhí : “Chị đừng , cho chị ăn .”
Nghe , Lý Nhã Hân  càng tủi  hơn.
Đoàn Đoàn  sang Phó Vãn, lo lắng hỏi: “Mẹ ơi,   xa đăng bát tự và ảnh của chị lên đó  hại gì  ạ?”
Thu Thu  dặn bé rằng   tùy tiện cho  khác  bát tự của , vì  thể sẽ  kẻ  lợi dụng  bậy.
Phó Vãn khẽ bấm ngón tay, mỉm : “Không  , đối tượng  chơi của game  là nam giới.”
Lý Nhã Hân cũng nghĩ rằng   chỉ đơn thuần   cô ghê tởm và khó chịu.