Khán giả trong phòng livestream, Hạ Huy, cũng lập tức nhận  bóng  đó. Là giám đốc xưởng gỗ Hưng Đạt, Ngô Quân! Mấy hôm    mới bàn chuyện hợp tác  ăn với giám đốc Ngô!
Trong lòng Hạ Huy còn bất an hơn cả việc  thấy ma qua điện thoại. Dáng vẻ của giám đốc Ngô trông   bình thường cho lắm.
Nếu ông    gì, tại   tăng ca trong xưởng mà  bật đèn?
Còn nếu ông   chuyện... thì  nó, đáng sợ quá  còn gì?!
Vì nhất thời     gì, Vương Phong và Lý Nhã Hân đành nép  ,  dám nhúc nhích. Bình thường Lý Nhã Hân gan  nhỏ, nhưng chuyện   liên quan đến cô giáo của , cô liền dán mắt  bên trong nhà xưởng  rời.
Cô thấy Ngô Quân xách mấy túi cơm hộp lớn  , bên cạnh ông  là một cặp chị em sinh đôi  dung mạo vô cùng xinh .
Bóng của cặp chị em sinh đôi ẩn hiện  ánh trăng, làn da họ trắng bệch như giấy, nhưng đôi môi  tô son đỏ thắm đến chói mắt. Họ mặc cùng một kiểu váy cưới màu đỏ rực, chân  giày thêu đỏ, trông như những cô dâu mới.
Một nam hai nữ, nhưng chỉ   Ngô Quân là  bóng.
Cảnh tượng rợn    khiến phòng livestream bùng nổ một tràng gào thét của cư dân mạng.
Tại một sân nhỏ ở vùng nông thôn ngoại ô Ninh Thành, một  trai trẻ vốn đang ôm điện thoại ngủ gật trong linh đường bỗng giật  tỉnh giấc.
“Đây... đây là...”
“Chị cả, chị hai?!”
 ngay giây , điện thoại của Lý Nhã Hân  cạn pin, màn hình đột ngột tối đen, livestream cũng đột ngột ngắt kết nối.
Chàng trai trẻ dụi dụi mắt. Chắc chắn    lầm, hai  phụ nữ mặc áo cưới  cạnh giám đốc Ngô lúc nãy trông giống hệt hai  chị song sinh của ”
“Cậu bé hớt hải chạy  linh đường, lo lắng đảo mắt  hai cỗ quan tài đặt hai bên, hai  chị gái  mới qua đời của  đang yên lặng  trong đó.
“Ông ơi, thầy đạo sĩ  phép trong làng  đến  ạ?” Cậu bé  sang hỏi  ông đang  hút thuốc ở góc tường.
Người ông  định trả lời, khóe mắt chợt thấy một vị đạo trưởng mặc đạo bào màu vàng, tay cầm phất trần xuất hiện ở cổng chính. Ông vội vứt cái tẩu thuốc xuống, mắt hoe đỏ bước tới.
“Lưu thiên sư, cuối cùng ngài cũng tới . Xin ngài hãy tiễn đưa hai đứa cháu gái của  một đoạn đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-150.html.]
…
Vương Phong và Lý Nhã Hân đang mải tập trung  bên trong nhà xưởng,    để ý điện thoại  sập nguồn từ lúc nào  .
Giám đốc Ngô vỗ một cái lên m.ô.n.g cô vợ bé nóng bỏng,  lệnh cho cô dâu mới: “Cưng ,  phát cơm cho bọn nó .”
Nữ quỷ mặc váy cưới đỏ giật  run rẩy, theo bản năng  né khỏi bàn tay heo của gã giám đốc.
Giám đốc Ngô  khẩy một tiếng: “Đều là quỷ với  cả , còn giả vờ e thẹn  gì?”
Hai nữ quỷ mặc váy cưới đỏ run rẩy xách theo hộp cơm,  phát bữa tối cho đám nữ quỷ đang lao động khổ sai trong xưởng. Bữa ăn của họ chỉ là những ngọn nến và nén hương.
Giám đốc Ngô  bên cạnh,  hàng ngũ nữ quỷ ngoan ngoãn xếp hàng nhận phần ăn mà đắc ý vô cùng.
“Chậc, bây giờ các nước tranh giành tài nguyên dầu mỏ đến vỡ đầu chảy máu, quốc gia thì tốn   bao nhiêu tiền của để tìm kiếm nguồn năng lượng mới. Ta đây mới là nhà khoa học vĩ đại đáng  quốc gia tuyên dương nhất!”
Ngô Quân đắc ý đến tột đỉnh: “Ông đây xem như  phát hiện  nguồn năng lượng mới từ quỷ lực. Sức  việc thì trâu bò,  ăn,  uống,   vệ sinh,  còn chẳng bao giờ ốm đau. Hai mươi tư tiếng một ngày đều  thể  việc, buổi tối  còn chẳng cần bật đèn!”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Có điều Ngô Quân vẫn  tiếc, vì gã chỉ bắt  phần lớn là nữ quỷ.  cũng may, phụ nữ biến thành quỷ,   thì  thể cưới  vợ hầu hạ , kẻ già  thì sức lực cũng vô biên, còn khỏe hơn cả trai tráng sống sờ sờ!
Ngay cả con quỷ già nhất , chẳng  cũng  thể vác cả một bó củi lớn  như bay trong xưởng đó ?
Hiệu suất  ăn đứt việc dùng sức .
Thật  quỷ cũng  đáng sợ đến thế, chỉ cần   lệ quỷ thì đều  răm rắp  lời gã.
Ngô Quân là một kẻ  dã tâm sự nghiệp  lớn, gã  chỉ   một giám đốc xưởng gỗ quèn, mà còn  leo lên vị trí cao hơn trong tập đoàn Tôn thị.
Giáo sư Quách Lộ Thanh cũng đang ở trong hàng ngũ nữ quỷ xếp hàng. Ngô Quân  thấy bà, mày liền nhíu , quát mắng: “Bà ,   xong việc thì   nhận nến.”
Mụ già    lúc sống  nghề gì, tuy giờ thành quỷ đầu óc ngơ ngác, nhưng máy móc trong xưởng hỏng, bà  thế mà  sửa . Nhờ  mà gã tiết kiệm  cả khoản tiền thuê thợ sửa chữa.
Bà lão  chút mờ mịt  Ngô Quân, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước  khỏi hàng, vác bó củi thô to  đất lên  nhanh chóng vận chuyển . Bà  ở đó,  ngừng cưa gỗ để  bàn ghế theo đơn đặt hàng của nhà xưởng, miệng lẩm bẩm  ngớt: “Cưa gỗ, cưa gỗ nào.”
Khóe mắt Lý Nhã Hân như  nứt , một cảm giác chua xót dâng lên tận sống mũi, nước mắt chực trào.
Vương Phong vội giữ chặt Lý Nhã Hân, sợ cô  kiểm soát  mà  hành động kích động  lao  ngoài.