Tiếng thông báo thành nhiệm vụ vang lên tự động, khiến cả cái hệ thống ngơ ngác.
Trời đất ơi!
Thế cũng tính ?
Phó Vãn khẽ siết chặt đôi đũa. Ba cô thực sự cảm thấy món ăn cô ngon.
Không những lời vòng vo tam quốc, khen xã giao, cũng chẳng nịnh bợ, họ thực sự tự hào vì cô thể nấu một bàn cơm đoàn viên.
Đây là bữa cơm đoàn viên muộn mất năm năm.
Ông Phó Đại Thành nâng ly lên, đề nghị: “Nào, chúng cạn một ly chứ?”
Bà Lưu Mỹ Linh cũng nâng ly, Phó Vãn và Đoàn Đoàn : “Hai đứa trẻ con thì uống nước hoa quả thôi.”
Phó Vãn giơ tay phản đối: “Con trưởng thành , Đoàn Đoàn uống nước chanh , con uống rượu vang!”
Nước mắt lưng tròng, Phó Vãn uống cạn ly rượu trong tay.
Bữa cơm đoàn viên nhất thiết đợi đến đêm giao thừa, chỉ cần cả nhà ở bên là đủ.
Thật quá, cả nhà ở bên .
Hình như… thấy động tĩnh gì bên ngoài nữa?
Ngay cả tiếng của Phó Vãn, Đoàn Đoàn và bà Lưu Mỹ Linh cũng còn.
Bọn Phó Đại Trung áp sát nắp quan tài để ngóng, bên ngoài tĩnh lặng như tờ, vẻ như bọn họ thật .
Phải ngoài thôi!
Trong quan tài ngột ngạt quá.
Bọn họ cố đẩy nắp quan tài , hai tay chống lên nắp dồn hết sức bình sinh, nhưng phát hiện nắp quan tài nặng như đá tảng ngàn cân.
Không tài nào đẩy !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-180.html.]
Ngay đó, cảm giác sợ hãi tột độ ập đến trong gian chật hẹp chỉ chứa một . Phó Liệt hoảng sợ co chân đạp một cú thật mạnh nắp quan tài.
Một cơn đau buốt nhói truyền đến từ lòng bàn chân, còn nắp quan tài thì hề suy suyển.
Hắn cảm giác như sắp thở nổi nữa !
Phó Vãn… Con khốn g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà bọn họ.
“Cứu mạng! Cứu mạng với! Chúng kẹt trong quan tài!”
Phó Nhu kinh hãi bốn cỗ quan tài. Từ bên trong vọng tiếng kêu cứu yếu ớt của ba và hai trai.
“Ba! Mẹ! Anh cả, hai! Mọi thấy con ?”
Đáp cô chỉ là những tiếng cầu cứu ngừng.
Phó Nhu đây chỉ là quan tài bằng giấy, cô lập tức lao tới định đẩy nắp , nhưng nó hề nhúc nhích.
“Làm bây giờ? Phải bây giờ?” Phó Nhu lo sốt vó. Dù nhiều lúc cô cũng oán trách cách của ba và các , nhưng cô thể trơ mắt họ c.h.ế.t ở trong .”
“Vốn dĩ sống ai cũng nỗi sợ hãi bản năng với quan tài, thứ đồ vật đầy âm khí.
Khung cảnh đêm nay thật sự quá kỳ quái đến rợn . Phó Nhu hoang mang tột độ, trong phút chốc còn phân biệt nổi Phó Vãn và Đoàn Đoàn sống . Bọn họ đột ngột biến mất, chẳng .
Bơ vơ một , Phó Nhu chẳng thế nào, đành vội vàng rút điện thoại . Khi thấy cột sóng vẫn còn căng đét, cô mừng như bắt vàng, lập tức gọi điện cầu cứu.
Chưa đầy mười phút , mấy chiếc xe cảnh sát đỗ xịch cổng biệt thự. Phùng Kiện dẫn theo một đội cảnh sát trẻ nhanh chóng bước .
Dạo gần đây thành phố Ninh xảy quá nhiều chuyện lạ, ngay cả viện phúc lợi Thiên Thần của nhà họ Chu cũng tra manh mối bất thường. Đặc biệt là cái gọi là “Kế hoạch viên mộng”, quả thực khiến bộ sở cảnh sát kinh ngạc đến mức thể tin nổi.
Vậy mà báo án, rằng nhà nhốt trong quan tài .
Phản ứng đầu tiên của khi tin chính là: quái đản. Phùng Kiện, chuyên xử lý các vụ việc đặc biệt gần đây, lập tức dẫn theo Tạ Khiêm tức tốc đến hiện trường.
Vừa tới cổng, họ thấy một vệt tiền giấy vàng mã đốt xong, kéo dài một đường thẳng tắp tận cửa chính. Bước trong, đập mắt họ là một cô gái trẻ mặt mày đầm đìa nước mắt, đang hoảng sợ bốn cỗ quan tài. Cả bốn cỗ quan tài vẫn đang rung lắc và giãy giụa kịch liệt.
Mẹ kiếp, nhà ai bày bốn cỗ quan tài thế ?
Giữa đêm hôm khuya khoắt, cảnh tượng kiểu gì cũng thấy lạnh sống lưng.
Tạ Khiêm còn kịp nhíu mày lên tiếng, Phùng Kiện lạnh giọng lệnh: “Nhanh, mau mở nắp quan tài !”
Quan tài đóng kín mít, ở trong đó lâu sẽ c.h.ế.t ngạt mất!