Mấy  cảnh sát trẻ khỏe lập tức xông lên. Bọn họ đều là những thanh niên trai tráng, sức lực hơn hẳn  thường. Mấy  họ bấu c.h.ặ.t t.a.y  nắp quan tài, dốc hết sức bình sinh để bật nó lên. Ai nấy mặt mày đều đỏ bừng, bắp tay nổi lên cuồn cuộn, nhưng nắp quan tài vẫn  hề nhúc nhích dù chỉ một li.
“Quỷ tha ma bắt, đây   quan tài giấy ? Sao  cứng như đá thế ?”
“Đội trưởng Phùng, cái ... cái  giống hệt con thủy quỷ hôm nọ cứu cô bé  sông!”
Sắc mặt Phùng Kiện cực kỳ khó coi. Mới  mấy ngày thôi mà? Lại gặp âm quỷ tác quái  ?
Mọi  bất giác đưa mắt  về phía Tạ Khiêm. Anh  đành bất đắc dĩ  một vòng quanh bốn cỗ quan tài  : “Trên bốn cỗ quan tài   pháp ấn của cao nhân,   chắc   đủ sức phá giải.”
Bên trong, đám  Phó Đại Trung   cuộc  chuyện bên ngoài thì gần như tuyệt vọng. Cảnh sát đến  mà cũng bó tay ?
Lẽ nào... lẽ nào bọn họ thật sự  c.h.ế.t trong quan tài  ư?
Không !
Thế giới ngoài  vẫn còn tươi  như , bọn họ  thể chết, càng  thể  im chờ chết.
Phó Liệt điên cuồng cựa quậy trong quan tài, bàn tay bỗng nhiên sờ trúng túi quần ,  móc   một chiếc bật lửa!
Phó Liệt  thói quen hút thuốc nên luôn mang bật lửa bên .
Một tia sáng khác thường lóe lên trong mắt gã. Đây là quan tài giấy, mà giấy thì sợ lửa. Chỉ cần đốt thủng  cái quan tài , gã  thể nhân cơ hội chạy thoát. Cho dù  khả năng  lửa bén   cũng  , chỉ cần lăn lộn vài vòng  đất là dập  ngay.
Nói là , Phó Liệt bật ngay chiếc bật lửa.  ngọn lửa bùng lên   màu sắc khác hẳn ngày thường, xanh lét đến ma mị.
Ngọn lửa lập tức bén  thành quan tài giấy, một luồng khói đặc cuồn cuộn bốc  từ bên trong.
Tạ Khiêm biến sắc, nhận  tình hình bên trong   biến. Anh thầm kêu   nhưng   kịp ngăn cản. Ngọn lửa lan  cực nhanh, trong nháy mắt  biến một  thành một ngọn đuốc sống!
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“A! Cứu mạng!  cháy , đau quá, đầu  đau quá!”
Phùng Kiện kinh hãi thất sắc, sợ Phó Liệt sẽ đốt trụi cả căn nhà gây  hỏa hoạn, ông gầm lên: “Mau dập lửa!”
Có vài cảnh sát vội chạy  nhà bếp  , xách  từng chậu nước hắt   Phó Liệt. Thế nhưng, ngọn lửa màu xanh u ám   càng cháy bùng lên dữ dội, những chậu nước hất  chẳng khác nào đổ thêm dầu  lửa!
Phó Vãn  ăn cơm xong, đang thảnh thơi  dài  sofa hóng chuyện, bên cạnh còn  Lưu Mỹ Linh bưng tới một đĩa trái cây tráng miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-181.html.]
“Con cảm ơn .”
Phó Vãn dùng tăm xiên một miếng táo cho  miệng,  khúc khích xem màn kịch vui  mắt.
Oa, ngọn lửa  cháy  thật đấy.
“Khoan , hình như những thứ khác  bắt lửa.” Phùng Kiện nhanh chóng nhận  điểm bất thường của ngọn lửa , nó  hề bén  những vật dụng dễ cháy trong phòng!
Phùng Kiện nghiến răng, dứt khoát đưa tay  thử. Khi bàn tay chạm  ngọn lửa, ông  hề cảm thấy bỏng rát như tưởng tượng, ngược  là một luồng khí lạnh buốt thấu xương.
Tạ Khiêm vội vàng kéo Phùng Kiện , giọng  đanh : “Đây   lửa thường, mà là lửa ma trơi cõi âm, chuyên dùng để trừng phạt những âm hồn độc ác.”
 những kẻ  thể sử dụng loại lửa ma trơi  đều là nhân viên quản lý của địa phủ, như Minh Quân  Thành Hoàng. Ngay cả tà tu cũng  thể   lửa ma trơi cõi âm.
Chẳng lẽ...  quỷ sai đang ở gần đây?
Tạ Khiêm chìm  suy tư.
Phùng Kiện và những  khác sững sờ  Phó Liệt đang lăn lộn  sàn nhà,  ngọn lửa thiêu đốt. Nói cách khác, bọn họ  thể giúp  gã! Chỉ  thể trơ mắt  Phó Liệt  lửa ma trơi đốt cháy âm hồn ?
Bên ngoài bỗng nổi lên một trận gió lạnh đến rợn . Từ con đường trải đầy tiền giấy  cháy hết, một bóng đen một bóng trắng xuất hiện. Hắc Bạch Vô Thường của địa phủ  tới.
Hai vị Vô Thường đại nhân tay cầm xiềng xích và cờ dẫn hồn, bước  đại sảnh. Khi  thấy  đang lăn lộn  sàn  ma trơi thiêu đốt và bốn cỗ quan tài, cả hai đều sững .
Tuy nhiên, họ cũng  dừng  quá lâu mà  thẳng  bên trong.
Tạ Khiêm  c.h.ế.t trân tại chỗ, mồ hôi lạnh túa  như tắm. Phùng Kiện thấy sắc mặt    đổi, vội vàng quan tâm hỏi: “Chuyên gia Tạ,    chứ?”
Mồ hôi Tạ Khiêm tuôn như mưa,   nghiến răng rít  mấy chữ: “Vừa ... Vô Thường đại nhân  đến.”
Quả nhiên    đoán trúng, thật sự  Hắc Bạch Vô Thường của địa phủ ở gần đây.
Tất cả    mặt ở đó đều nuốt nước bọt ừng ực,   lạnh toát.
Không lẽ sắp  án mạng thật ?
Hắc Bạch Vô Thường tiến  Quỷ Vực vốn   phong tỏa,  thấy Phó Vãn với vẻ mặt dửng dưng, hai vị liền cúi  hành lễ: “Đại nhân.”