“Chuyện... chuyện  rốt cuộc là ? Các con    ?”
Chu Thiên Lỗi nhanh miệng,  lau nước mắt  kể  cảnh tượng kinh hoàng đêm qua, nức nở : “May mà Triệu Dương quen  chị Phó, đúng là  em , mời  cả đại sư thật sự đến.”
Hơn nữa Triệu Dương còn đích   theo  Chợ Quỷ, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình,  uổng công kết giao với   em !
Triệu Dương  gượng,  cũng nhát gan lắm, chẳng qua là vì tin tưởng vô điều kiện  thực lực của chị Phó,  rằng cô sẽ  để  xảy  chuyện ở Chợ Quỷ mà thôi.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Phùng Kiện im lặng lắng  cuộc thảo luận của họ. Nếu là  , ông thật sự  bắt hết đám  tuyên truyền mê tín dị đoan   để giáo dục một trận.   họ nhắc đến  là Phó Vãn, mà Phó Vãn thì ông cũng quen!
Hóa  bọn họ  đến Chợ Quỷ. Nơi đó ngoài tu sĩ , cảnh sát như ông cũng  quản ! Đám nhóc  đúng là may mắn thật.
“ , chú cảnh sát, lúc nãy chú  sinh viên  cũng  tìm thấy   ? Cậu  thế nào ? Chẳng lẽ   cũng mời  đại sư giúp đỡ?” Tôn Xương Minh lên lầu  bộ đồ liệm , mặc quần áo ở nhà   xuống hỏi Phùng Kiện ở đầu dây bên .
Bọn họ  chị Phó ,  hàng ngàn vạn con đường dẫn đến Chợ Quỷ, xem   một kẻ xui xẻo khác cũng   chọn trúng.
Phùng Kiện siết chặt điện thoại, lặng lẽ   thanh niên trẻ tuổi c.h.ế.t  nhắm mắt, trừng trừng  lên trời, đang  đưa  trong một chiếc túi đựng xác màu trắng. Ông thở dài một , : “Khi phát hiện thì  qua đời .”
Người c.h.ế.t chính là bạn trai cũ của Lý Nhã Hân, Cao Dương!
Chết... c.h.ế.t ?
Tức thì, một luồng  lạnh chạy dọc sống lưng tất cả  .”
“Nếu  nhờ  cô Phó,  lẽ…  lẽ cả đám  thật sự bỏ mạng ở Chợ Quỷ . Mà   gánh chịu hậu quả thảm khốc nhất, hiển nhiên là một trong  họ.
Nghĩ đến đây, mấy   khỏi rùng . Tôn Xương Minh chợt nhớ  điều gì, bèn  phắt   chằm chằm Tôn Kiến Dân, gắt lên: “Ba! Thầy Tạ   cô Phó bảo ba bồi thường cho mỗi oan hồn nữ công nhân hai triệu tệ, tại  ba   chịu?”
Tôn Xương Minh tuôn một tràng chất vấn như trút đậu: “Nếu   vì ba tiếc tiền, thì con trai của ba đây và cả mấy đứa cháu của ba nữa  thoát  kiếp nạn  , đáng lẽ   cần  lặn lội đến Chợ Quỷ! Ba, ba đổi tên thành Tôn Lột Da luôn cho !”
Tôn Kiến Dân sững sờ: “Cái gì?”
Đến c.h.ế.t ông cũng  ngờ  Phó Vãn đưa  mức bồi thường cao như  là vì lý do . Nếu  , chắc chắn ông sẽ đồng ý ngay tắp lự mà chẳng thèm nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-213.html.]
Hóa … hóa  chính ông  tự tay đẩy con trai và mấy đứa cháu   chỗ chết?
Triệu Dương thong dong gọt táo, chậm rãi : “Đã sớm bảo , cô Phó  gì thì cứ tin nấy. Bác đừng quan tâm yêu cầu của cô   vô lý đến , dù  thì ở đây cũng        ngã ngựa .”
Tôn Kiến Dân ngơ ngác: “Người   ngã ngựa? Ai cơ?”
Vợ chồng Tiết Quốc Thịnh và Lý Tú Lan, bố  của Tiết Định Khôn,   liền nở một nụ  đầy gượng gạo.
Họ cũng là những bậc phụ  chuyên gia hại con mà, ha ha.
Bị   đổ dồn ánh mắt  , Tiết Quốc Thịnh đằng hắng một tiếng   với Tôn Kiến Dân với vẻ từng trải: “Kiến Dân , dạo  chúng  đang theo học một lớp ở trường đại học cho  cao tuổi khá  đấy,  là tối ông cũng đến  giảng cùng cho vui?”
Tôn Kiến Dân: “...”
Chết tiệt, chẳng lẽ   thằng nhóc Triệu Dương   trúng phóc ? Đến ông cũng  cắp sách đến trường đại học cho  cao tuổi ?
Bộ mấy  là nhân viên phòng tuyển sinh của trường đó  gì?
Tôn Kiến Dân hối hận : “Biết ,  ! Mấy nữ công nhân  mất đó,  sẽ bồi thường cho gia đình mỗi  hai triệu tệ!”
Nghe , Tôn Xương Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông Chu, bố của Chu Thiên Lỗi, trong lòng kinh hãi tột độ. Nếu   một  luôn điềm tĩnh như Thẩm Tử Khiên cũng xác nhận,  thêm chuyện  sinh viên trường Đại học Công nghệ Ninh Thành  lên nhầm xe ma  chết, thì  đánh c.h.ế.t ông cũng chẳng bao giờ tin  mấy chuyện ma quỷ .
Mà   cũng   , chính họ  tận mắt thấy Tôn Xương Minh  ,   còn mặc bộ quần áo liệm của  chết! Chuyện  thì  thể nào chối cãi .
Ông Chu bỗng  cảm tình với Phó Vãn dù  từng gặp mặt. Nghe  cô từng là tiểu thư vàng ngọc của nhà hàng Phúc Mãn Lâu, ông bèn đề nghị: “Cô Phó  cứu mạng nhiều  như , chúng   thể để cô  cứu  công . Quà cáp, lễ tạ là  thể thiếu.”
“Hay là  bao trọn nhà hàng Phúc Mãn Lâu, mời cô Phó một bữa nhé?”
Chu Thiên Lỗi lập tức  sang  bố  với vẻ mặt khó  nên lời: “Ba ơi,  ba cũng  học lớp  cao tuổi cùng bác Tôn luôn ! Ba nghĩ  cái ý kiến dở tệ gì ? Sau  tất cả chúng  nên tránh xa Phúc Mãn Lâu  một chút! Đừng đến  phiền cô Phó nữa.”