Thẩm Đoan đột ngột ngước mắt  về phía Phó Vãn. Thực  đạo thuật   cũng .
Phó Vãn khựng  một chút  : “Thôi,  ghế sô pha.”
Thu Thu ôm con thỏ bông, lườm Nghiêm Hoa một cái  kéo Đoàn Đoàn đang ngáp ngắn ngáp dài về phòng ngủ, đóng sầm cửa .”
“Phó Vãn và Tạ Khiêm  đối diện   ghế sô pha. Cô dễ dàng tiến  nơi sâu trong thức hải của Tạ Khiêm, một nơi mà ngay cả chính   cũng  từng chạm tới . Nó trong suốt và sạch sẽ đến  một chút tạp niệm.
 là một hạt giống  hiếm .
Ngoài ban công, Thẩm Đoan kéo một chiếc ghế   xuống, đôi chân dài vắt chéo, ngả    khiến chiếc ghế bập bênh  hai chân , ánh mắt  đăm đăm  hai  họ,  rõ đang suy tính điều gì.
Tạ Khiêm từ từ mở mắt, vẫn còn đang chìm đắm trong những đạo thuật mà Phó Vãn  truyền thụ, miệng lẩm bẩm: “Thì  là , Đại Đạo Chí Giản, quả đúng là Đại Đạo Chí Giản!”
Thảo nào tiền bối Phó   sẽ truyền đạo thuật cho   bảo   giúp giáo sư Quách Lộ Thanh, hóa  pháp thuật  trông thì vô cùng phức tạp nhưng thực chất  đơn giản đến lạ thường.
Tạ Khiêm vốn dĩ  là một hạt giống , chỉ là thiếu danh sư chỉ điểm, nay  Phó Vãn khai thông thì lập tức thấu hiểu.
Nghiêm Hoa  bên cạnh quan sát mà trong lòng ghen tị   nên lời.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đây  lẽ chính là đãi ngộ mà chỉ  tử chân truyền,  tử nội môn mới   chăng?
Cả đời ông  cũng chỉ là một  tử ngoại môn của Thiên Cực Huyền Môn, đãi ngộ thế   mơ cũng  dám nghĩ tới.
Nếu  một ngày ông  cũng  thể trở thành  tử nội môn để hưởng thụ phúc lợi , thì c.h.ế.t cũng cam lòng.
Nghiêm Hoa còn đang mải mê suy nghĩ, Tạ Khiêm   dậy, cúi đầu hành lễ với Phó Vãn,  đó vác theo trang  của  cùng đôi mắt thâm quầng định  cửa.
Nghiêm Hoa vội gọi giật : “Cậu  nghỉ ngơi chút nào mà  luôn ?”
Tạ Khiêm nghiêm túc đáp: “Giúp giáo sư Quách Lộ Thanh đổi  hình hài cuối cùng sớm  lúc nào  lúc đó, con nghỉ ngơi ít một chút cũng  .”
Dứt lời, Tạ Khiêm rời khỏi căn hộ, bỏ  Nghiêm Hoa và Thẩm Đoan đang ngơ ngác  .
Phó Vãn định  phòng ngủ chính nghỉ ngơi thì Thẩm Đoan  dậy khỏi ghế, chất giọng từ tính, trầm ấm của  vang lên: “Đại nhân,  ở ?”
Nghiêm Hoa  dám hó hé nhưng trong lòng thì đang gào thét. Người chồng ma  chẳng  cô   mới tốn công cứu về ? Không cho ngủ chung một phòng để hầu hạ ?
“Anh  cần ngủ,” Phó Vãn chỉ  mấy túi lớn túi nhỏ  mặt đất, “Anh xuống Âm Phủ đưa ít đồ cho bố  .”
Thẩm Đoan: “... Thưa Đại nhân,  chỉ là một hồn ma,   mà xuống Âm Phủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-215.html.]
Phó Vãn nhướng mày: “Anh     , tự  .”
Vừa  Hắc Bạch Vô Thường còn đang bận thi hành công vụ, chuyện con gái gửi đồ cho gia đình thế  là việc tư,  thể nhờ vả , đành  tự  tìm   giao thôi.
Vị “chồng ma”  mắt   tồi,  thích hợp cho việc .
Tuy tạm thời  đoán   phận của , nhưng Hắc Bạch Vô Thường chắc chắn sẽ  mắt mù đến mức bỏ sót một oan hồn như .
Hai   thẳng  mắt , cuối cùng, Thẩm Đoan là  cụp xuống hàng mi dài và đen như lông quạ. Hắn khẽ  vài tiếng, ống tay áo choàng đen rộng thùng thình lười biếng phất nhẹ một cái,  bộ những món đồ thượng vàng hạ cám mà Phó Vãn mua ở Chợ Quỷ đều  thu  trong,  cả   hóa thành một làn khói đen và tan biến.
Xem  mạng lưới kết nối giữa cõi Âm và cõi Quỷ vẫn  đủ,  lẽ  phát triển thêm cả dịch vụ chuyển phát nhanh mới .
Nghiêm Hoa   hoang mang. Đồ  thì  ngoài  việc,  chồng ma  thì xuống Âm Phủ,  còn ông  thì ?
Phó Vãn chỉ ném  một câu “Ông cứ tự nhiên”   phòng ngủ nghỉ ngơi.
Nghiêm Hoa     trong phòng khách, thỉnh thoảng   sang trêu chọc con ác quỷ mà ông  đang nuôi trong .
“Quỷ gia, ngài  gì  chứ! Ngài c.h.ế.t  ? Hay là hồn bay phách lạc ?”
“Quỷ gia, ngài  lên tiếng là     thèm thắp hương cho nữa , đói c.h.ế.t mặc xác ngài đấy.”
“Thật sự   động tĩnh gì ? Đừng thế chứ Quỷ gia, ngài hèn thế? Trước đây chẳng  ngài bá đạo lắm , còn đòi hủy thiên diệt địa cơ mà?”
...
Từ sâu trong cơ thể ông  cuối cùng cũng vang lên một tiếng gầm gừ giận dữ nén đến cực điểm: “Mẹ kiếp, mày câm cái mõm  cho lão tử! Nếu   ngày Quỷ gia sẽ ăn tươi nuốt sống mày!”
Nghiêm Hoa khoái chí, vui đến mức bộ râu hoa râm bên mép cứ run lên bần bật.
Con ác quỷ  cũng  ngờ  ngày hôm nay nhỉ? Hê hê hê.
...
Ngoài cửa sổ, phía chân trời  ửng lên sắc đỏ cam như lòng đỏ trứng, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu. Bầu trời vẫn còn mang một màu xanh thẫm.
Tại ký túc xá công nhân của nhà máy gỗ nhà họ Tôn, Ngô Quân với chức vụ giám đốc  phân cho một căn hộ ba phòng.
Trong phòng ngủ chính, tiếng  sợ hãi, u uất của một cô gái vang lên.
“Trời sắp sáng , đừng... đừng hành hạ chúng  nữa!”