Phó Vãn vẫn luôn thiền. Từ lúc xuống Âm Phủ thăm bố về Chợ Quỷ cứu mấy kẻ xui xẻo , cô tiêu hao ít linh lực.
Phó Vãn lấy hai quả Âm quả mà xuống Âm Phủ Minh Quân sai đưa cho để giải khát.
Cô để một quả cho Đoàn Đoàn, quả còn thì đưa lên miệng ăn. Giữa đôi môi và kẽ răng, âm khí và linh khí đan xen , ngừng điều hòa khí tức và chữa lành vết thương trong cơ thể.
Âm quả đây cô cũng từng ăn, nó là thánh vật của Âm Phủ, nghìn năm mới kết trái một .
Năm đó khi cô lên chưởng môn của Thiên Cực Huyền Môn, Âm Phủ từng gửi đến lễ vật, đây là bảo vật để điều trị thương tích do lôi kiếp gây .
Âm quả hạt, Phó Vãn nhanh ăn xong.
Hệ thống Ẩm thực vô cùng thèm thuồng: “Ký chủ, ký chủ, quả vị gì ạ? Trên đời loại trái cây mà Hệ thống Ẩm thực ư!”
Phó Vãn đáp: “Vị ngọt thanh.”
Mùi vị chỉ là thứ yếu, cái chính là linh lực mà nó mang .
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh rung lên, tin nhắn đến từ nhóm “Gia đình thương yêu”.
“Mẹ: “Video” Con gái yêu ơi, con gửi nhiều đồ thế? Bố nhận hết nhé.”
Trong video ngắn, bố cô đang bận rộn sắp xếp những món đồ mà cô nhờ Thẩm Đoan mang đến.
Phó Vãn cong môi . Tốc độ của cũng nhanh thật đấy, đúng là tố chất shipper.
“Là Vãn Vãn nha: Bố thích là , cần gì cứ với con.”
“Là Vãn Vãn nha: Con định thêm Đoàn Đoàn nhóm , thằng bé cũng tài khoản WeChat .”
Lưu Mỹ Linh vội vàng gửi một tin nhắn thoại: “Thêm cả Đoàn Đoàn nhóm á? Sao nó nhóm ?”
Phó Vãn cô đang lo lắng Đoàn Đoàn thích hợp qua với các nhân viên công vụ của Âm Phủ, dù Đoàn Đoàn cũng là sống, còn cô thể tiếp xúc là vì cô là một thiên sư bán thời gian.
“Là Vãn Vãn nha: Mẹ đừng lo, Đoàn Đoàn khá đặc biệt, là thuần âm nên thể tiếp xúc với Âm Phủ.”
Khi mang thai nó, cô cũng chỉ là một nữ sinh viên bình thường, lẽ chuyện liên quan đến cha ma quỷ của nó.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng ngủ gõ vang, từ bên ngoài vọng giọng hoang mang của Nghiêm Hoa: “Thiên sư Phó, cô mau đây ! Người chồng ma của cô mang về thứ gì !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-219.html.]
Thái dương Phó Vãn giật giật. Tuy cô cứu , nhưng cô hề ký hôn thư với Thẩm Đoan, dựa mà là chồng ma của cô chứ?
Phó Vãn bước khỏi phòng ngủ chính, thấy Thẩm Đoan bưng một đĩa trái cây từ phía nhà bếp .
Người đàn ông đẩy đĩa trái cây về phía cô, tủm tỉm : “Đi giao đồ cho bố đại nhân về chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, thấy trong biển cây nên tiện tay hái ít quả. Đại nhân cũng nếm thử xem?”
Cơ thể mệt mỏi? Đi một đoạn đường mà thôi, đúng là kiểu công tử yếu đuối thể tự lo cho bản mà.
Phó Vãn lặng lẽ đĩa Âm quả cắt gọt, bày biện vô cùng tinh xảo thành một đĩa hoa quả thập cẩm.
Hắn cũng thật cách hái, thánh vật của Âm Phủ mà cứ thế tùy tiện hái về!
Cô mới cảm thấy quả ít nên mới để một quả cho Đoàn Đoàn, hái về cả một đống.
Thẩm Đoan dùng một chiếc nĩa bạc nhỏ xiên một miếng đưa tới đút cho cô. Lão Nghiêm Hoa bên cạnh ngừng cảm thán, thảo nào đám tà tu thích cưới vợ ma chồng quỷ, chẳng cần quan tâm trong lòng đám oan hồn nghĩ gì, nhưng cái trình độ hầu hạ đúng là đỉnh của chóp.
Phó Vãn miếng quả đưa đến tận miệng, bèn há ăn hết.
Khóe môi Thẩm Đoan cong lên thành một nụ , động tác tay dừng , kiên nhẫn đút hết cả đĩa trái cây cho cô.”
“Mẹ ơi, đang ăn gì thế?” Đoàn Đoàn mặc bộ đồ ngủ, dụi đôi mắt ngái ngủ ở cửa.
Thẩm Đoan chỉ tay về phía bệ bếp, thản nhiên : “Trên đường gặp ít trái cây dại, con ăn thì cứ lấy mà ăn.”
Đoàn Đoàn từng thấy loại quả bao giờ, bé cầm lấy một quả rửa sạch bắt đầu gặm, vị ngọt thanh mát khiến tít cả mắt , vui vẻ nhận xét: “Ngon quá ạ, con lấy một quả cho Thu Thu ăn nữa.”
Đoàn Đoàn rửa sạch thêm một quả, hớn hở đưa cho bé Thu Thu đang cảnh giác, cũng quên cảm ơn Thẩm Đoan: “Cảm ơn chú ạ!”
Thẩm Đoan: “...”
Nghiêm Hoa để ý thấy sắc mặt Thẩm Đoan chút đổi, bèn thầm nghĩ trẻ con đúng là ngây thơ gì, gọi chú cái gì mà chú, đây là chồng ma con mới tìm về, gọi là bố dượng chứ!
Không lâu , Tạ Khiêm với đôi mắt thâm quầng trở về.
Vừa bước , tháo chiếc vòng tay gỗ đào cổ tay đưa cho Phó Vãn: “Tiền bối Phó, đây là hai oan hồn song sinh mà ngài bảo mang về.”
Phó Vãn gật đầu: “Chiều nay chúng sẽ xuất phát đến làng Cao An.”
Mọi khó hiểu cô, rõ đến đó để gì.