Thiên Cực Huyền Môn  thể  nhiều đời chưởng môn, nhưng   xưng tụng là “Chưởng Môn Nguyên Quân” thì chỉ  một!
Trên lá thư   chỉ  ấn của chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn, mà còn  cả tư ấn của Phó Vãn!
Lưu Tùng và Nghiêm Hoa đều vô cùng khó hiểu,   Lý chưởng môn đang  về ai.
“Mau, mau đưa  xuống núi để tự  bái kiến Chưởng Môn Nguyên Quân,” Lý chưởng môn trong cơn vui mừng khôn xiết liền  quyết định, nhưng   xong  vội vàng sửa miệng, “Không ,   tắm gội sạch sẽ  để tỏ lòng tôn kính.”
Nghiêm Hoa  vị chưởng môn vốn điềm tĩnh nay  rối tung cả lên, vội hỏi: “Chưởng môn, ngài đây là...”
Lý chưởng môn    nghĩ đến một chuyện khác, ông  đầu  về phía Nghiêm Hoa : “ , Chưởng Môn Nguyên Quân bảo  thu ngươi   tử nội môn, ngươi cứ để tông môn chọn một ngày lành tháng  .”
Nghiêm Hoa  cú sốc quá lớn đánh cho đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn   ngã khuỵu xuống đất!
Cái gì?
Ông   lầm ?
Chưởng môn, Lý chưởng môn đương nhiệm của Thiên Cực Huyền Môn  đích  thu ông   tử nội môn ư? Chấp niệm cả đời  của ông  giờ phút    hóa giải  ?
Chỉ... chỉ vì một lá thư của Phó Vãn?
Không đúng, Phó Vãn chắc hẳn là vì Tạ Khiêm! Cho nên ông, Nghiêm Hoa, ở tuổi ngoài bảy mươi, nhờ  đồ  của  mà lúc sắp xuống lỗ  trở thành  tử nội môn của Thiên Cực Huyền Môn?! Đây chẳng lẽ chính là niềm vui “ thắng” trong truyền thuyết ?
Ông trời ơi, vận may ngút trời  cuối cùng cũng đến lượt lão già   ?
Vào giây phút đó, Nghiêm Hoa thậm chí còn cảm thấy   Tạ Khiêm  cần gọi ông là sư phụ nữa, ông đổi  gọi Tạ Khiêm là sư phụ cũng .
Nghiêm Hoa  bao giờ  một khoảnh khắc nào  phá lên  như điên như dại như lúc .”
“Không  thiên phú về Huyền học thì  chứ?
Chế giễu ông    bản lĩnh phong thủy thật sự thì  chứ?
Nói móc ông  một chân  đạp  quan tài mà vẫn chỉ là một  tử ngoại môn thì  chứ?
Không  cả, ông  thừa nhận hết.  bây giờ, ông  sẽ cho   :
Bản lĩnh  quan trọng, thiên phú  quan trọng, chỉ cần  ôm đùi là hơn hết thảy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-226.html.]
Ông  trình độ   gì thì  ? Khổ tận cam lai, chỉ cần  một đứa đồ   thì  khó khăn đều  thể giải quyết dễ dàng.
Trở thành  tử nội môn của Thiên Cực Huyền Môn là chấp niệm cả đời của Nghiêm Hoa ông, kiếp  coi như  uổng.
Nghiêm Hoa như thể đột nhiên trẻ  mấy chục tuổi, đôi mắt ông ánh lên vẻ hưng phấn,  như sợ Lý chưởng môn đổi ý, vội vàng : “Sư phụ, đồ nhi  câu nệ ngày lành tháng  gì  ạ, ngài lúc nào  thời gian cũng .”
Lý chưởng môn năm nay mới tròn 40 tuổi,  mà Nghiêm Hoa, một lão già hơn 70, gọi một  nhỏ hơn  gần một nửa tuổi là “sư phụ”     cảm thấy  vấn đề gì.
Ông, Nghiêm Hoa,  nay vẫn là một Huyền Tu  câu nệ tiểu tiết.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Thiên sư Lưu Tùng  bên cạnh xem kịch vui: “...”
Cái gì cơ? Lão Nghiêm năm xưa cạnh tranh suất  tử nội môn cuối cùng với  cuối cùng cũng khổ tận cam lai  ?
Không đúng, đây   là khổ tận cam lai?! Đây rõ ràng là một bước lên trời!
Hơn 50 năm , ông  và Nghiêm Hoa cạnh tranh suất  tử nội môn cuối cùng, đó cũng   là tranh   tử của chưởng môn, mà chỉ là  tử  danh nghĩa của một vị trưởng lão mà thôi.
50 năm , Nghiêm Hoa đây là  dẫm lên đầu ông   còn gì?!
Lý chưởng môn   ngược  còn  Nghiêm Hoa bằng ánh mắt tán thưởng. Đối với một Huyền Tu, việc bái nhập nội môn là một ngày cực kỳ quan trọng. Giới Huyền Tu vốn  coi trọng ngày lành tháng ,  lớn  thì cứ  lớn, nhưng Thiên Cực Huyền Môn của họ  giờ   giàu  cho lắm!
Bớt một cái nghi lễ là bớt  một khoản tiền, tiết kiệm  thì cứ tiết kiệm thôi.
Lý chưởng môn kiên nhẫn hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Nghiêm Hoa  năng chính nghĩa: “Nghi lễ chỉ là hình thức mà thôi.” Mau chóng bái nhập nội môn để tránh đêm dài lắm mộng.
Lý chưởng môn   càng cảm thấy Phó Vãn  con mắt tinh đời,   thể phát hiện  một  tử  phẩm cách cao thượng như , đúng là phúc khí của Thiên Cực Huyền Môn.
Lý chưởng môn liền  từ chối nữa, : “Vậy  sẽ thông báo cho  bộ tông môn, đợi  tắm gội dâng hương xong,  lúc tia nắng đầu tiên của bình minh ló dạng,  sẽ thu ngươi  nội môn.”
Tuyệt!
Cứ vui vẻ quyết định như  !
Quỷ gia, ngày đó ngươi chế giễu , khinh bỉ , sỉ nhục , hôm nay ngươi hãy xem  đây?
Ác quỷ: “... Hay thật đấy.”