Có lẽ chính vì  mà cô bé vẫn   ngạt nước, vẫn còn sức để kêu cứu.
Khi Phùng Kiện và đội cảnh sát chạy tới bờ sông thì trông thấy đúng cảnh tượng . Họ  kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng xắn tay áo lao xuống hỗ trợ.
Đóa Đóa chỉ  cái đầu nhô lên mặt nước, mái tóc đuôi ngựa ướt sũng nhưng  hề  bung . Cô bé  nức nở,  Dương Chấn Vinh đang đến gần: “Ba ơi,  con thỏ kéo chân con.”
Dương Chấn Vinh lúc    sức  mà suy nghĩ ý nghĩa của câu  đó. Anh ôm chặt lấy cô con gái lạnh ngắt, cố gắng đưa con  bờ. Trên bờ,   cũng  sẵn sàng để đỡ lấy cô bé.
Thế nhưng, khi Dương Chấn Vinh cố sức nhấc con gái lên, Đóa Đóa  nặng như đeo đá ngàn cân, dù   dùng hết sức bình sinh cũng  thể nào kéo cô bé lên  dù chỉ một chút.
Dương Chấn Vinh kinh hoàng trong lòng, chuyện quái gì thế ?
Anh vội lặn xuống nước xem thử, nhưng  hề thấy Đóa Đóa  rong rêu quấn lấy,   cũng chẳng  vật nặng nào cả.
Anh là  mổ lợn quanh năm, sức lực vô cùng lớn,  mà   kéo nổi đứa con gái chỉ mới hơn hai mươi cân của ! Dương Chấn Vinh   buông tay con gái , kết quả là  sặc mấy ngụm nước liền.
Sếp Phùng lập tức nhảy xuống sông, bơi nhanh về phía hai cha con.
Hai  đàn ông, một trái một , nắm chặt lấy cánh tay Đóa Đóa, cố gắng kéo cô bé lên.  hai tay của cô bé vẫn chìm nghỉm  nước  chút nhúc nhích, trái  còn  ré lên dữ dội hơn.
Phùng Kiện cảm thấy tình hình   . Không chỉ là hiện trạng  mắt, mà ngay cả đứa bé  cũng  gì đó   , nhưng  nhất thời  thể  rõ  là gì.
“Sếp Phùng,  thế?!” Một cảnh sát trẻ hô lớn từ  bờ.
Phùng Kiện mặt mày tái mét, gầm lên: “Mau gọi thêm  xuống đây!”
Những  dân xung quanh  xem mà c.h.ế.t lặng. Một đứa bé gái mà hai  đàn ông trưởng thành kéo  nổi lên bờ?”
“Từng tốp cảnh sát nhảy ùm xuống sông như thể   thả sủi cảo  nồi nước sôi. Vài  bơi giỏi còn nín thở lặn sâu xuống , cố gắng kéo cô bé từ  lòng sông lên.
Nặng!
Một cảm giác nặng trĩu  tài nào tả nổi!
Viên cảnh sát gồng đến đỏ mặt tía tai mà vẫn   lay chuyển , dốc sức vài phút thì bắt đầu cảm thấy đuối dần. Anh đành vội vàng buông cô bé , trồi lên mặt nước hít một  thật dài.
Anh cảnh sát trẻ vội la lên: “Sếp ơi, lạ lắm! Thật sự kéo con bé  nổi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lao-dai-huyen-hoc-bi-gan-voi-he-thong-am-thuc/chuong-94.html.]
Vẻ mặt Phùng Kiện vô cùng nặng nề, sức lực của ông cũng đang cạn kiệt. Ông thấy ở phía xa, xuồng cứu hộ  bắt đầu tiến  gần, nhưng trong lòng  dấy lên ảo giác rằng chính  cũng sắp c.h.ế.t đuối đến nơi.
Bảy tám  cảnh sát trẻ khỏe là thế mà nhảy xuống cứu một cô bé  chẳng thấy ai lên  bờ. Đám đông hiếu kỳ vây xem xung quanh càng lúc càng cảm thấy  gì đó  .
Có   tấm biển hiệu bên bờ sông, bất giác rùng : “Không lẽ  ma da thật ?”
Triệu Dương bất giác liếc  Đoàn Đoàn,  thấy cô bé gật nhẹ đầu như thể   dọa cho giật .
Vãi chưởng!
Phản ứng đầu tiên của Triệu Dương là  nên gọi đầu bếp Phó tới xem ?
Trước đây chẳng thấy gì,  giờ   cũng gặp ma quỷ thế ? Nhà   thì  vong nhi,   giao cơm hộp thì  bảy con quỷ nhỏ ám, giờ  thêm một đứa trẻ  thứ gì đó giữ chặt giữa sông.
“Trời ơi,  mỹ nữ kìa.” Ai đó trong đám đông reo lên.
Ngay lập tức, một ông chú sốt ruột cũng  nhảy xuống cứu  nhưng  sợ gây thêm phiền phức cho cảnh sát, bèn gắt: “Giờ  mà còn mỹ nữ cái gì, con bé sắp  xong  kìa!”
“Mẹ ơi!”
Đoàn Đoàn nắm chặt lan can, đột nhiên căng thẳng gọi lớn.
Một bóng  áo trắng  xuất hiện bên bờ sông. Thấy , những  xung quanh vội ngăn : “Cô gái, cô định xuống cứu  ? Đừng xuống đó ngáng đường!”
Bóng trắng  chẳng thèm để tâm, cô cứ thế bước về phía mặt sông mà  hề cởi giày. Đôi giày đế bằng thêu hoa văn tinh xảo nhẹ nhàng đáp  mặt nước, mỗi bước chân  tạo  những gợn sóng lăn tăn tựa đóa sen nở.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bóng trắng    mặt nước nhẹ nhàng như   đất bằng, tựa như đang thi triển khinh công lướt   sóng, khiến đám đông vây xem  một phen ngẩn tò te.
“Mẹ kiếp, đây là võ công ư? Nữ hiệp?”
“ đúng,  từng xem  mấy video ngắn ,  đại sư võ học sở hữu tuyệt kỹ độc môn  thể   mặt nước đấy. Mỹ nữ  lợi hại thật,  ngờ   công phu cỡ .”
“Đây là  cứu  ?   khinh công thì  ích gì chứ,  thấy bảy tám  cảnh sát trẻ cũng bó tay  ?  nghi là con bé  vướng  cái gì ở  .”
Tiếng bàn tán xung quanh ngày một lớn,  hiếu kỳ kéo đến cũng ngày một đông. Họ hết  bóng trắng lướt   sông,   sang  cô bé chỉ còn nhô mỗi cái đầu  mặt nước.
Dương Chấn Vinh   cũng bắt đầu rã rời, khi thấy Phó Vãn thế mà  đến, trong một thoáng ông như thể  thấy  cứu tinh.