Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-12-12 10:47:38
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhật ký của Trì Thiển:
Ngày đầu tiên bài tập bổ sung, phiền c.h.ế.t .
Đại Hắc đúng là vô dụng, dạy nó lâu như mà cầm bút cũng .
Tiểu Ưng dù học vấn cao, nhưng ích gì chứ? Nó chỉ học qua đại học, chẳng chút nào về chương trình cấp ba.
Mì Sợi Hoàng Kim… cái đồ thì chỉ ăn uống nũng, trông cậy nổi.
Thế giới của mất ánh sáng.
Từ giờ về , bao giờ tin tưởng Tiga Ultraman nữa.
Zero, gửi hy vọng .
Hết.
Trì Thiển dùng lực chữ "hết" nhật ký, ánh mắt bất chợt liếc qua một món đồ bên cạnh, đột nhiên phấn khởi hẳn.
Quản gia Nam qua cửa, lặng lẽ đến báo cáo với Trì Lệ Sâm.
"Con bé đang ngoan ngoãn bài tập chứ?"
"Ông chủ, ừm, tiểu tiểu thư dùng kẹo cao su xây thành lâu đài, còn khá ..."
"?"
Vài phút , Trì Thiển ôm bịch đồ ăn vặt chạy khắp nhà.
Trì Lệ Sâm đuổi theo với cây thước gỗ tay, hét lên: "Còn chạy nữa? Ta bảo bài tập, cháu lấy kẹo cao su chơi hả?"
Trì Thiển chạy cãi: "Cháu chỉ nghỉ tay một chút, chơi !"
"Ta thấy cháu ngứa da ! Nộp hết đồ ăn vặt đây!"
"Không , !"
Quản gia Nam cầu thang, khẽ: "Trong nhà lâu náo nhiệt thế ."
Cuối cùng, Trì Lệ Sâm thắng cuộc trong màn rượt đuổi.
Đồ ăn vặt của Trì Thiển tịch thu, cô còn ép bài tập đến khi nào xong mới lấy .
Ngồi bàn học, cô sai lầm của : "Tổ của Đại Hắc còn an , tìm một chỗ giấu đồ kín đáo hơn!"
Tiểu Ưng đậu sách của cô, hỏi: "Giấu ở ?"
Mì Sợi Hoàng Kim lên tiếng: "Chị ơi, giấu trong bụng em , đảm bảo ai tìm !"
"Trẻ con ăn đồ ăn vặt!" Trì Thiển nghiêm mặt, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nảy một ý!
Nửa đêm.
Trì Thiển lén lút rời phòng, mang theo bịch đồ ăn vặt còn sót xuống phòng khách.
Vì Trì Lệ Sâm thích uống , trong nhà một tủ kính chuyên để trưng bày những loại quý.
Cô tìm một hộp ít chú ý nhất, đổ đồ ăn vặt , đậy kín .
Nhìn tủ với hàng chục hộp , giấu góc, cô thầm đắc ý, ông ngoại mà phát hiện nữa, cô nhận thua luôn.
Hoàn thành xong, Trì Thiển trở về phòng, ngủ ngon lành.
Hôm .
Nhà khách đến chơi.
Là chủ tịch Thời cùng con trai Thời Kiến Sâm ghé thăm.
Trì Lệ Sâm bảo Quản gia Nam mang loại quý nhất ông sưu tầm - Thái Bình Hầu Khôi - pha đãi khách.
Khi pha , Trì Lệ Sâm thấy màu nước lạ, nhưng cũng nghĩ nhiều.
Tiếp tục câu chuyện, bỗng một âm thanh kỳ lạ vang lên.
"Ục ục."
Ban đầu, ai để ý.
ngay đó, nắp ấm bật tung, từng đợt... sôi ùng ục trào ngoài!
Trên bàn đầy những mộc nhĩ, thậm chí trong ấm vẫn tiếp tục "phun" !
Chủ tịch Thời sững : “Cái … Lão Trì, gần đây ông thích dùng mộc nhĩ pha ?”
Hàng lông mày đầy sẹo của Trì Lệ Sâm khẽ co giật. Chợt nghĩ đến điều gì, ông bảo quản gia Nam mang hộp Thái Bình Hầu Khôi đến.
Mở xem, bên trong là lá ? Toàn bộ đều là mộc nhĩ khô!
“Chuyện là ?” Trì Lệ Sâm hỏi.
Quản gia Nam ngẫm nghĩ đáp: “Ông chủ, tối qua tiểu tiểu thư vẻ xuống phòng khách. còn thấy cô bé đặt thứ gì đó lên tủ , chẳng lẽ…”
Trong lúc họ đang , Trì Thiển mang theo chiếc túi nhỏ từ cầu thang xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lat-ban-sau-khi-lay-lai-van-khi-thi-khong-nhin-duoc-nua/chuong-146.html.]
“Ông ngoại, ba bảo cháu đến phim trường chơi thử… để trải nghiệm cuộc sống! Cháu đây nhé!”
Nghe giọng cô, Thời Kiến Sâm lập tức thẳng, cúi đầu điện thoại giả vờ bận, nhưng ánh mắt thì đảo loạn khắp nơi.
Trì Lệ Sâm gọi cô : “Cháu qua đây .”
“Gì thế ạ?” Trì Thiển tiến gần.
“Cái hộp của ông, là cháu nhét mộc nhĩ ?”
Trì Thiển ngạc nhiên: “Ông ngoại giỏi thật! Cháu giấu kỹ tận góc tủ mà ông cũng phát hiện ạ?”
Nói xong, cô thấy bàn là mộc nhĩ ngâm nở, lập tức dự cảm lành.
Cô chạy thẳng!
Trì Lệ Sâm bật dậy: “Trì Thiển, cho ông!”
“Ông ngoại, cháu ! Lần dám nữa !!” Trì Thiển chạy nhận : “Mộc nhĩ ăn bổ máu, thải độc, phòng ngừa ung thư nữa đó! Ông cứ bảo đầu bếp trưa nay xào lên ăn ạ!”
Trì Lệ Sâm tức đến mức gân xanh thái dương nổi hết lên.
Xào mộc nhĩ?
Để xem ông sẽ bảo đầu bếp "xào" luôn cháu thì !
Chủ tịch Thời cố nhịn : “Lão Trì, ngờ cháu nhà ông thú vị ghê, hèn chi ông ngày nào cũng thấy buồn. Mà con bé đúng đấy, mộc nhĩ ngâm , trưa nay món xào luôn ?”
Sắc mặt Trì Lệ Sâm phần dịu .
Thời Kiến Sâm bàn : “Nhiều mộc nhĩ thế , chắc cả bàn tiệc mộc nhĩ đấy nhỉ?”
Trì Lệ Sâm: “…”
Một tháng tới ông thấy mộc nhĩ nữa!
.
Trì Thiển quyết định hôm nay cứ bám lấy ba mà lánh nạn.
Chờ đến khi ông ngoại nguôi giận thì mới về.
Trì Phong Tiêu cô nhét mộc nhĩ khô hũ của ông già, đến mức nhà bên tưởng đang thịt gà.
“Chỉ là một hũ thôi, ông già đó nhỏ mọn hả? Lần đừng tặng quà gì cho ông nữa, dù ông cụ cũng chẳng lành gì với cháu.”
Trì Thiển lật tẩy: “Cậu, đội mưa, giờ xé dù của ông ngoại chứ gì.”
“Ai thế? Cùng lắm thì chỉ dội nước sôi lên ông cụ thôi.”
“...”
Trang điểm xong xuôi, từ khách sạn ngoài, cả hai tiến đến đại sảnh thử vai.
Trì Thiển tạm thời trợ lý nhỏ cho , chủ yếu là cầm ly sữa uống xem việc.
Trì Phong Tiêu cùng đạo diễn, các diễn viên lượt thử vai. Bộ phim mới vẫn còn vài vai quyết định, đặc biệt vai nữ chính cần quan sát kỹ lưỡng.
Trì Thiển thấy Hạ Tân Nguyệt cũng đến.
Gần đây, Hạ gia dính hàng loạt tai tiếng, giá cổ phiếu lao dốc, suýt nữa loại khỏi danh sách các gia đình hào môn hàng đầu ở Phù Quang.
Hạ Tân Nguyệt và Hạ Trân Trân đuổi khỏi nhà, ngay cả họ cũng đổi thành họ gốc “Hà”.
Hà Trân Trân chịu sự thật, ngày nào cũng chạy đến nhà họ Hạ gây náo loạn.
Hà Tân Nguyệt thì danh tiếng sụp đổ, các thương hiệu lượt hủy hợp đồng, những vai diễn định đó cũng thế...
Bộ phim mới của Trì Phong Tiêu là cơ hội cuối cùng của cô .
Hà Tân Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm.
Buổi thử vai kết thúc, là hơn mười giờ tối.
Về đến khách sạn, Trì Phong Tiêu tắm , định lát nữa dẫn Trì Thiển ăn khuya.
Ra ngoài, thấy giường một .
Bị chăn che kín, rõ mặt. Trì Phong Tiêu tưởng là Trì Thiển từ phòng bên cạnh lẻn qua, liền bước tới đẩy đẩy đống chăn.
“Ngủ đủ ? Đi thôi, đưa cháu ăn ngon.”
Chăn kéo xuống, lộ gương mặt của Hà Tân Nguyệt.
Trì Phong Tiêu bật ngược về : “Sao là cô?!”
Hà Tân Nguyệt c.ắ.n môi: “Anh Trì, em ngưỡng mộ từ lâu mà. Em... em tự nguyện, chỉ cần ở bên , em nguyện tất cả.”
Trì Phong Tiêu: “Cô ngay thì báo cảnh sát đấy!”
“Em... em báo !”
“???”