rút con d.a.o găm từ giữa mấy viên gạch,  đó thấy kinh tởm vì ngửi thấy một mùi tanh hôi phảng phất xung quanh.
Cái thằng phế vật rác rưởi,  mới chỉ dọa   một tí ,  mà    tè dầm  .
Hai chân tên jacket run rẩy, ánh mắt  thẳng, gần như  dọa đến ngu .
Một lúc lâu , hai cánh môi   run rẩy,  đó,  ngờ   hai dòng nước mắt liên tục chảy xuống,  !
 chê mạnh, vội  dậy lau lau con d.a.o  ném lên   .
“Một nam một nữ tìm mày đến  , tao  tẩn bọn nó từ lâu , bọn nó  bảo với mày là tao đánh   giỏi ?”
“Oan  đầu nợ  chủ, mày gặp  chuyện thế  là do ai, chắc trong lòng mày cũng  rõ.”
Nói xong  liếc   một cái: “Hôm nay tâm trạng tao khá  nên    tay, mày mà còn dám xuất hiện  mặt tao  nữa, tao sẽ  dễ dàng bỏ qua như  , hiểu ?”
Mấy thằng   lưng tên jacket đen   dọa sợ lắm , chúng liên tục dập đầu  mặt : “Hiểu  ạ hiểu  ạ, chúng em sẽ  bao giờ đến nữa ! Cảm ơn đại ca! Cảm ơn ông lớn!”
Mắt  quét qua cái thùng rác ở đằng , khẽ nhếch miệng,  đó  lưng rời .
Đợi đến khi bọn chúng đều   thấy  nữa,  mới trèo tường trở về bằng đường bên ,  đó  con hẻm ban nãy qua khe hở của bức tường gạch.
Không ngoài dự đoán, đằng  thùng rác  hai bóng  đang  đó.
 
Bùi Lê cau mày hét lớn về phía mấy tên : “Chúng mày   là dân côn đồ,  chắc chắn sẽ   vấn đề gì ,  mà phế vật thế cơ chứ!”
Lâm Tịch cũng vô cùng tức tối, bèn hét đến vỡ giọng: “Bảo mấy  ‘chơi’ một đứa con gái  chụp vài tấm ảnh cũng   , lừa đảo đấy , mau trả  tiền đây!”
 là do hai kẻ  bỏ tiền  .
Ngu ch.ết  ,  dám  như  với bọn chúng là do nắm đ.ấ.m của  đủ cứng, hai đứa nó ăn  láo lếu như  là vì chán sống  ?
Tên jacket đen ban nãy  mất hết mặt mũi với đàn em của  , lúc  ở đó thì sợ hãi nên  dám  gì, còn giờ thì chỉ còn  cơn thịnh nộ thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lat-mat-khi-vo-si-quyen-anh-bi-bao-luc-hoc-duong/13-lat-mat.html.]
Hắn  híp đôi mắt cáo , liếc  Bùi Lê và Lâm Tịch,  đó  bằng giọng thâm độc:
“Chúng mày  đứa con gái đó đánh  giỏi như , mà  dám  cho bọn tao ? Trêu ngươi bọn tao đấy ?”
Bùi Lê đuối lý, chột  đáp: “Không  chúng mày là côn đồ , ai  chúng mày còn  đánh nổi một đứa con gái, đúng là bọn phế vật!”
 
“Haha.” Tên jacket đen tức đến bật ,  đó liếc mắt  hiệu cho mấy thằng  xung quanh.
“Mấy thằng đây cũng  nhận nhiệm vụ , chơi đứa nào chẳng là chơi, em gái , trông em cũng xinh xắn phết đấy.”
Cái tên tóc vàng   đạp mạnh nhất đang xoa xoa eo, ánh mắt hung tợn  Lâm Tịch: “Anh Hắc, cái thằng  da thịt cũng trắng trẻo nõn nà đấy,  kỹ  thì còn xinh hơn mấy cô em cơ!”
“Chúng mày, chúng mày   gì?”
Lúc  Lâm Tịch mới  sợ, cô  vội lùi về  vài bước.
Bùi Lê vẫn còn đang cứng miệng: “Nói cái rắm gì đấy, mày mà dám động  bọn tao một cái, tao sẽ gi3t c.h.ế.t chúng mày!”
“Hahaha,” Tên jacket đen cùng mấy tên  từ từ ép sát Bùi Lê và Lâm Tịch, “Mày  gi.ết c.h.ế.t  đây như thế nào?”
Lâm Tịch hét lên một tiếng, cũng  quan tâm tới Bùi Lê mà  đầu chạy thẳng, nhưng   một tên tóc trắng ở bên cạnh cản .
“Aaaaaaa! ——”
Bùi Lê cắn răng xông lên phía : “Bỏ cô  !”
Hắn  cũng gan phết,  còn dám đ.ấ.m một phát lên mặt tên tóc vàng.
Tên tóc vàng  đ.ấ.m lệch đầu, trong miệng phọt  ít m.á.u tươi,  đó hùng hổ xông tới dính lấy Bùi Lê.
Tiếng gào thét,  lóc của đứa con gái và tiếng chửi mắng, tiếng đánh đ.ấ.m hỗn tạp   của thằng con trai,  dệt lên một màn biểu diễn hoành tráng  ánh trăng.
Đêm nay   định sẵn là một đêm  ngủ.
Bùi Lê và Lâm Tịch, cặp  hạ đăng ác độc  nhất định sẽ  trả giá cho những gì   .