gương mặt của Bùi Lê, do  ăn mấy cú đá nên      dậy nổi nữa, tóc tai rối bời  bò  đất, áo cũng   kéo  mất mấy cái cúc .
Thế nhưng   vẫn   bằng ánh mắt hung ác,  chịu nhận thua.
 
  đánh  mặt, thế nên mặt   vẫn  coi là dễ  như khi , sống mũi cao cao, lông mày rậm, đôi mắt thâm thúy, gương mặt trông khí khái mà cũng  giấu nổi vẻ tinh xảo.
Đặc biệt là nửa mặt bên    thêm một vết m.á.u tròn tròn,  càng khiến mặt mũi    đẽ hơn, trông như con yêu tinh quyến rũ  khác trong chốn núi sâu .
Bảo  Hà Nguyễn đến lúc ch.ết vẫn một lòng si mê  .
Tiếc là  chỉ  đánh mặt, chứ    mặt, gương mặt  đặt  mắt  thì chỉ  lãng phí thôi.
  qua đó, giẫm thẳng lên  đầu  !
 
Bùi Lê   giẫm đến nỗi đau đớn giãy giụa,  trán   nổi đầy gân xanh, ánh mắt    càng tràn ngập ác ý, giống như hận  thể ăn tươi nuốt sống   đó!
Từng giọt mồ hôi tuôn  như suối  trán  ,   dùng ngón tay trắng bệch cố gắng đẩy giày của  , gào đến khàn cả cổ.
“Hà Nguyễn, tao, tao  gi.ết ch.ết mày —”
Chân   càng dùng sức mạnh hơn,  thỏa mãn thưởng thức biểu cảm phẫn nộ nhưng   thể nào giày giụa  của Bùi Lê.
Mấy kẻ bên cạnh   còn ai dám  gì nữa , chúng   bằng ánh mắt khiếp sợ,  vẻ như là  hiểu nổi, tại   bỗng dưng  như biến thành một  khác.
 quét mắt qua, bọn chúng lập tức  xuống đất giả vờ   ch.ết, chẳng tên nào dám thở mạnh, chắc là sợ   nhớ tới là sẽ ăn ngay một cước của .
 
 nhớ  hình ảnh Bùi Lê giẫm đạp lên Hà Nguyễn,  đó  cố gắng nghiến thêm vài phát,  đó   tiếng kêu đau cố kìm nén của   như mong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lat-mat-khi-vo-si-quyen-anh-bi-bao-luc-hoc-duong/4-tra-dua.html.]
Bùi Lê lúc  mặt mũi  đất cát, sớm  chẳng còn vẻ hung tợn hống hách khi định dí đầu thuốc lên   nữa, ngược  thì giống như một con công nhỏ  vặt cánh  giẫm đạp  đất hơn, trông chật vật  thể tả nổi.
  xổm xuống, ghé sát bên tai    nhẹ.
“Chẳng trách mày thích giẫm lên đầu  khác.”
“Cũng sướng phết đấy nhỉ.”
 giẫm lên đầu Bùi Lê, tay  nắm lấy quần    giật mạnh —
Sắc mặt Bùi Lê lập tức  đổi! Mặt   đỏ bừng, cố gào lên như   chịu nỗi nhục nhã  dữ dội nào đó:
 
“Hà Nguyễn, mày  ch.ết  , mày đang  cái gì đấy?!”
 nhởn nhơ dùng đầu gối ấn cái cơ thể đang cố giãy giụa của   xuống,  đó lấy điện thoại   chụp linh tinh cả m.ô.n.g cả mặt  .
Đừng  chứ, cái biểu cảm khóe mắt đỏ ửng  trông cũng  đấy.
 
“Không  mày thích chụp ảnh  khác ? Tao cho mày trải nghiệm cảm giác đó luôn,   chừng mày còn nghiện luôn đó.”
Bùi Lê vùng vẫy dữ dội, đầu đập bụp bụp liên tục  đất, mạch m.á.u  cánh tay cũng nổi hết lên.
 
 ai quan tâm,  tiện tay móc luôn cái điện thoại trong túi   , dùng hai ngón tay siết lấy cằm   để mở khóa face ID.
“Mày   gì, Hà Nguyễn, mày bỏ tao , nếu  tao  g.i.ế.c ch.ết mày thì cmn bố đây    nữa!”
Tiếng ồn ào của Bùi Lê   thấy  phiền phức,  bèn  thẳng xuống  lưng  , khiến   đau đến nỗi rên lên một tiếng.
Sau đó  bảo mấy tên khác ném điện thoại qua cho .