Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:28:55
Lượt xem: 228
1
Trong *tụ nghĩa đường, bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
(*tụ nghĩa đường: đại sảnh tụ họp của những kết nghĩa giang hồ)
Một đám thúc bá bình thường luôn mồm hò hét, g.i.ế.t chẳng chớp mắt, lúc ai nấy đều như gà trống bóp cổ, ngượng ngùng nâng bát rượu, uống chẳng xong mà đặt xuống cũng chẳng đành.
Cha sững , Bàn tay to như cái quạt nan xoa lên trán, xoa xong còn rớt xuống một lớp bùn đất.
"Chuyện ... chuyện khó cướp lắm a. Nhà họ Lý , nhà họ Triệu... thì vài phòng , nhưng mùi son phấn nồng quá, cha sợ con ngộp thở."
"Con mặc kệ!"
Ta vứt xương gà, lăn lộn đất.
"Con của mấy ngọn núi khác đều vá áo, chỉ con ăn mặc rách nát như ăn mày! Con ! Con !"
Cha sợ nhất là .
Một khi , cả núi Thương Ngô như rung chuyển.
Người nghiến răng, vỗ mạnh lên bàn một cái, vang động cả đại đường.
"Đừng rống nữa! Lão t.ử lập tức xuống núi cướp cho con một nhất! Nếu mà cướp ... cướp thì lão t.ử sẽ phá luôn cái am ni cô chân núi luôn cho !"
Đêm , cha dẫn theo cả trăm , oai phong lẫm liệt xuống núi.
Ta sấp vọng lâu ở cổng trại, hứng gió lạnh suốt cả đêm.
Mãi đến khi trời hửng sáng, mới thấy một đoàn nhân mã men theo sơn đạo uốn lượn như đàn kiến tha mồi trở về.
Cha cưỡi ngựa cao đầu, trong lòng dường như đang bế ngang một .
Ta chẳng kịp xỏ giày, chân trần chạy như bay xuống .
"Cha! Có cướp về ?"
Cha xoay xuống ngựa, nét mặt bực bội hớn hở lạ kỳ.
Cha cẩn thận đặt trong lòng xuống, như đang nâng một món đồ sứ quý giá dễ vỡ.
Đó là một nữ nhân trói gô như bó giò.
Ta thề, cả đời từng gặp ai xinh đến thế.
Nàng chẳng giống như trong tưởng tượng của – gào , vùng vẫy, cũng như mấy vị của viên ngoại họ Triệu – phấn hương lả lơi.
Nàng mặc một y phục trắng nhã nhặn, dù dính bùn đất vẫn như một nhành mai lạnh giữa tuyết sương.
Tóc nàng phần rối, nhưng khuôn mặt , thanh lãnh như ánh trăng nơi trời cao.
Điều quan trọng là, nàng .
Nàng chỉ lặng lẽ đó, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua một vòng, hết một đám thổ phỉ mặt mũi hung thần ác sát, cuối cùng dừng nơi .
Không sợ hãi, ghê tởm, chỉ còn một thứ cảm xúc mà chẳng thể gọi thành tên...
Là từ bi, chăng?
2
"Đại đương gia ơi—"
Nhị đương gia là một tên chột mắt, hề hề, xoa tay ghé sát .
"Người đàn bà … ối , vị phu nhân là cướp từ về ? Khí chất , trông chẳng giống hạng nữ nhân tầm thường a."
Cha gãi đầu, phần chột :
"Khụ, vốn dĩ là định cướp tiểu của tên tham quan , ai dè nửa đường gặp xe ngựa của vị quan binh truy sát. Lão t.ử nghĩ, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, thế là tiện tay… tiện tay cứu, cứu cướp về luôn."
Nữ nhân cuối cùng cũng mở miệng.
Giọng của nàng khàn, nhưng vô cùng êm tai, như suối trong khe đá vỡ những tiếng va chạm ngân vang:
"Diêm đại đương gia, ngài tiện tay một cái, là cướp cả lẫn xe luôn ?"
Mặt cha đỏ bừng, cổ họng cứng đờ.
"Bớt nhảm! Vào sơn trại của thì chính là của ! Từ hôm nay trở , ngươi chính là của con gái , là áp trại phu nhân của núi Thương Ngô !"
Nữ nhân nhướng mày, ánh mắt một nữa rơi lên .
Ta co cổ , cảm giác ánh mắt của nàng còn sắc hơn cả đao của cha .
mà nàng quá, vẫn thích.
Ta lấy hết dũng khí, rụt rè bước lên một bước, níu lấy tay áo nàng, run run cất tiếng gọi một câu:
"Mẹ..."
Thân thể nàng khẽ run.
Không khí xung quanh dường như đông cứng .
Một lúc lâu , đôi vai đang căng cứng mới từ từ thả lỏng.
Nàng cúi đầu bàn tay đen nhẻm của đang nắm lấy tay áo trắng muốt của nàng, chân mày khẽ nhíu , nhưng hề hất .
"Ta họ Thẩm,"
Giọng nàng nhàn nhạt: "Chỉ một chữ, tên là Ý."
Khoảnh khắc , vẫn , hai chữ Thẩm Ý từng khiến văn đàn và triều chính Đại Lương dậy sóng long trời lở đất.
Ta chỉ một điều, từ nay .
3
Thẩm Ý trở thành kế của .
nàng giống những bà kế trong lời đồn.
Mẹ kế trong sách truyện, hoặc là ngoài ngọt trong độc, lén cho con chồng uống t.h.u.ố.c độc, hoặc là nhu nhược con chồng bắt nạt đến mức dám hó hé.
Thẩm Ý thì .
Nàng... nàng tới đây là để tổ tông.
Ngày thứ hai khi lên núi, nàng định quy củ cho cha .
Sáng hôm , cha còn trần trụi nửa , một chân gác lên ghế con, đang húp cháo rột rột, âm thanh vang trời.
Thẩm Ý mặc một áo trắng tinh giặt sạch sẽ, tay bưng bát cháo thanh đạm, lặng lẽ bước .
Nàng câu nào, chỉ yên lặng đó, chằm chằm cha .
Bị nàng đến phát hoảng cả , cha từ từ hạ chân xuống, từ từ kéo áo che ngực, rốt cuộc chịu nổi nữa, ậm ừ hỏi:
"Ngươi cái gì?"
Thẩm Ý đặt bát cháo xuống bàn, rút từ trong tay áo một tờ giấy, đập lên bàn một cái.
"Ước pháp tam chương."
Mắt cha trợn to như trâu: "Là cái gì?"
Hồng Trần Vô Định
"Thứ nhất, trong trại núi, kẻ ăn mặc chỉnh tề, cấm bước tụ nghĩa đường."
"Thứ hai, dù là thổ phỉ, cũng việc bại hoại. Kẻ nào c.ư.ỡ.n.g đ.o.ạ.t, l.ă.n.g n.h.ụ.c nữ nhân và trẻ con, g.i.ế.t tha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-1.html.]
"Thứ ba..."
Thẩm Ý đưa tay chỉ .
"Tiểu Man bảy tuổi, thể tiếp tục nuôi như dã nhân. Từ hôm nay, theo học chữ, học lễ nghĩa, học liêm sỉ."
Cả tụ nghĩa đường lập tức náo loạn như nồi lẩu sôi.
"Học chữ? Đại đương gia, bọn là thổ phỉ mà! Học chữ cái rắm gì? Để thi trạng nguyên chắc?"
" đấy! Lão t.ử một chữ, vẫn sống khỏe như trâu!"
"Nữ nhân lắm chuyện quá! Đại ca, thấy dọa cho nàng sợ mới yên!"
Sắc mặt cha khi thì tối sầm, khi thì sáng bừng.
Người tờ giấy đầy chữ , đang rúc cột trốn, dùng móng tay móc móc thịt dính trong kẽ răng, mặt đầy ngơ ngác.
Cha thở dài một tiếng.
"Tất cả im miệng cho !"
Người gầm lên một tiếng, chỉ tay đám :
"Nhìn cái bộ dạng các ngươi kìa! Không lấy một chữ, mỗi thư về nhà cũng xuống nhờ mấy tên tú tài núi! Sau Tiểu Man lớn lên, cũng mù chữ như mấy , lấy chồng cũng gả !"
Người sang Thẩm Ý, ánh mắt đầy phức tạp.
"Được, theo ý ngươi. một điều: giờ ngươi là của trại , nếu dám thông đồng báo quan, đao của lão t.ử chừa ai hết!"
Sắc mặt Thẩm Ý vẫn bình thản, bưng bát cháo lên uống một ngụm:
"Đại đương gia yên tâm, hiện tại là trọng phạm triều đình truy nã, còn sợ thấy quan hơn cả ngài."
Trọng phạm?
Cha ngẩn , ha hả:
"Tốt! Tốt lắm! Hóa là cùng đường! Nào, uống chén rượu , từ nay chúng là một nhà!"
Thẩm Ý nhận chén rượu, chỉ nhàn nhạt :
"Uống rượu buổi sáng hại gan. Tiểu Man, theo ."
Thế là nàng xách cổ lôi luôn.
Những ngày khổ ải của , bắt đầu từ đây.
3
Thẩm Ý là một kỳ lạ.
Rõ ràng trông nàng yếu ớt như gió thổi là bay, chẳng thấy nàng cầm đao dùng roi bao giờ, mà cả sơn trại ai nấy đều phần e dè nàng.
Có lẽ là vì nàng mang một loại uy nghi rõ ràng, chẳng thể gọi tên, nhưng khiến khác dám khinh nhờn.
Nàng cho ngủ nướng, gà gáy ba tiếng là dậy.
Nàng cho ăn cơm phát tiếng nhóp nhép, cho dùng tay áo lau mũi, cho tục c.h.ử.i bậy đầy miệng.
Đáng sợ nhất là, nàng bắt học chữ.
Không sách vở, nàng liền dùng cành cây xuống đất cát.
"*Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang."
(*Trời đất đen và vàng, vũ trụ mênh m.ô.n.g rộng lớn, từ thời hồng hoang sơ khai.)
Ta cầm cành cây vẽ nguệch ngoạc như bùa chú của lũ quỷ.
"Chữ ‘huyền’ giống cuộn nhang muỗi, chữ ‘hoàng’ giống con ba ba, khó c.h.ế.t !"
Ta vứt cành cây, lăn ăn vạ: "Ta học nữa ! Ta núi lấy trứng chim!"
Thẩm Ý cũng giận.
Nàng chỉ yên lặng , khẽ :
"Tiểu Man, con trong bức thư cha con nhận hôm qua gì ?"
Ta sững : "Thư gì cơ?"
"Người núi đưa lên. Nói là ruột con khi mất để , dặn đợi khi con chữ mới mở xem."
Ta lập tức nhảy dựng lên: "Thật ạ?!"
Ta từng gặp ruột , đến cả bức họa cũng .
Cha bảo là nhất thiên hạ, chỉ tiếc sinh thì mất vì khó sinh.
"Thật."
Thẩm Ý gật đầu.
"Nếu con học, thì bức thư chỉ thể để mục nát trong đáy rương thôi."
Ta cúi xuống nhặt cành cây, nghiến răng: "Được! Ta học!"
Sau mới , bức thư căn bản hề tồn tại.
khi đó .
Chỉ vì lời dối , c.ắ.n răng học cho bằng ‘Thiên Tự Văn’, học ‘Tam Tự Kinh’, thậm chí còn gặm tới cả ‘Luận Ngữ’.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Ta dần nhận , núi Thương Ngô khác xưa.
Ngày ai cũng tranh giành như ch.ó đói giựt xương, giờ bắt đầu xếp hàng khi ăn cơm.
Ngày tiền là kéo xuống núi đ.á.n.h bạc, trêu hoa ghẹo nguyệt; giờ thì bắt đầu khai hoang trồng trọt núi, nuôi gà nuôi vịt.
Thẩm Ý : "Ngồi ăn núi lở chẳng kế lâu dài. Loạn thế mà sống, thì lương thực là vua. Chỉ khi tự ăn, mới thể sống sót qua sự vây quét của quan binh."
Cha đối với Thẩm Ý, từ lúc đầu mê sắc mà cướp về (dù chịu nhận), đến thì răm rắp lời.
Thậm chí... còn mang theo chút gì đó gọi là kính sợ.
Một đêm nọ, thức dậy tiểu, ngang qua cửa sổ phòng cha, thì thấy tiếng Thẩm Ý bên trong.
"Diêm Thiết Sơn, đao pháp của ngài tuy mạnh mẽ, nhưng sơ hở quá nhiều. Gặp cao thủ chân chính, đến mười chiêu tất bại."
"Phu nhân dạy … nhưng mà… khoan , để cây kim đó xuống ? Đừng châm nữa, đau lắm!"
"Ráng nhịn . Ngài vết thương cũ tích tụ lâu, khai thông thì chẳng sống qua nổi tuổi bốn mươi."
"Ôi trời nhẹ tay chút ... Phu nhân, đây nàng rốt cuộc nghề gì thế? Sao cái gì cũng ?"
"…Ta từng dạy học."
"Dạy học mà rành binh pháp? Biết y thuật? Còn trị cả trăm tên đầu trâu mặt ngựa ngoan ngoãn như cún?"
Bên trong im lặng thật lâu.
Cuối cùng, Thẩm Ý mới khẽ cất lời:
"Bởi vì từng lúc, cũng từng trị thiên hạ . Chỉ tiếc... thiên hạ chẳng cần đến ."
Khoảnh khắc , ánh trăng đổ bóng tấm giấy dán cửa sổ.
Ta thấy bóng hình Thẩm Ý, thẳng tắp, nhưng mang theo một nỗi cô đơn khó diễn tả thành lời.