Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:34:17
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Ý giật tỉnh dậy, thấy ông tỉnh, thoáng sửng sốt, lập tức nước mắt trào như đê vỡ.

 

"Chàng  dọa c.h.ế.t ! Diêm Thiết Sơn đồ khốn kiếp !"

 

Vừa mắng, nàng nhẹ nhàng ôm lấy ông, sợ động tới vết thương.

 

Cha yếu ớt nở nụ , đưa bàn tay thô ráp lau nước mắt cho nàng.

 

"Tức phụ nhi , đừng ... Ta chẳng nỡ c.h.ế.t ? Nếu c.h.ế.t ... ai ăn món thịt kho tàu nàng nấu? Ai cướp của hồi môn cho Tiểu Man?"

 

"Câm miệng!" Thẩm Ý , hung hăng trừng mắt lườm ông một cái, "Chờ khỏe , phạt ăn món thịt kho của cả đời!"

 

"Tuân lệnh... phu nhân."

 

Khoảnh khắc , trong Tụ Nghĩa Đường còn mùi t.h.u.ố.c súng, chỉ còn ánh đèn le lói mái hiên, chiếu lên bóng hình hai nương tựa lẫn .

 

Ta nghĩ, đây chắc hẳn chính là cái gọi là: "Kết tóc phu thê, ân ái trọn đời hoài nghi" mà sách vở vẫn .

 

16

 

Tuy cha giữ tính mạng, nhưng nguy cơ núi Thương Ngô vẫn giải trừ.

 

Lương thực gần như cạn kiệt, tên nỏ cũng còn.

 

Đại quân Man tộc đang nghỉ ngơi chân núi, bất cứ lúc nào cũng thể trở công phá.

 

Ngay khi chúng sắp rơi tuyệt vọng, con đường núi phía tây bỗng cuồn cuộn bụi mù.

 

"Man tộc tới ?"

 

Cha gắng gượng dậy rút đao.

 

Thẩm Ý đè ông xuống: "Chớ nhúc nhích, giống Man tộc."

 

Nàng dìu cha bước tới cổng trại.

 

Chỉ thấy bụi tan , hiện một đội quân kỳ lạ.

 

Không áo giáp chỉnh tề, cờ xí rực rỡ.

 

Trong đội ngũ đồ tể cầm d.a.o mổ heo, hòa thượng xách gậy trúc, thợ săn đeo cung lớn, thậm chí còn cả một đám ăn mày.

 

Người dẫn đầu mặc một bộ áo nho sinh rách rưới, trong tay là thanh trường kiếm cùn mẻ, mặt mày lem luốc, trông chẳng khác gì từ hầm than.

 

"Thẩm... Thẩm Tòng Văn?"

 

Cha trợn to mắt, suýt nữa nhận .

 

Vị thiếu tướng quân ngày nào áo trắng như tuyết, miệng lời văn nhã nhặn, giờ y như một đầu lĩnh thảo khấu chính hiệu.

 

Thẩm Tòng Văn trông thấy chúng , bèn nhe răng , lộ hai hàng răng trắng bóng.

 

"Trưởng tỷ! Tỷ phu! Tiểu trở về đây!"

 

Phía , đám quân ô hợp đều giơ vũ khí lên hoan hô.

 

"Đây chính là sơn trại của Thẩm nữ hiệp đó ?"

 

"Diêm đại đương gia ? Nghe c.h.é.m đầu tướng man, bọn đặc biệt đến đầu quân!"

 

Thì mấy ngày qua, Thẩm Ý chính diện kiềm chế sự chú ý của quân địch.

 

Còn Thẩm Tòng Văn thì cải trang, âm thầm rời khỏi thành.

 

Hắn cầu xin mấy quan viên nhát gan sợ phiền.

 

Hắn mang theo thư tay của Thẩm Ý, chạy khắp các môn phái giang hồ, các sơn trại thảo khấu trong vòng mấy trăm dặm.

 

Hắn gác bỏ phận thư sinh, cùng đồ tể uống rượu, kết nghĩa với ăn mày.

 

Hắn với : "Triều đình cứu Thanh Châu, chúng cứu! Quan sợ Man tộc, chúng sợ!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-10.html.]

"Tỷ phu," Thẩm Tòng Văn bước tới mặt cha , trịnh trọng hành lễ giang hồ.

 

"Tiểu mang về ba nghìn nghĩa sĩ, tuy chẳng quân chính quy, nhưng ai nấy đều là hảo hán sợ c.h.ế.t."

 

Cha đám hùng thảo mãng , vành mắt đỏ hoe.

 

Ông vỗ mạnh vai Thẩm Tòng Văn:

 

"Tốt lắm tiểu tử! Giờ mới dáng nam t.ử hán! So với cái bộ dạng thư sinh ẻo lả thì coi hơn nhiều !"

 

Có ba nghìn quân tiếp viện, cục diện lập tức xoay chuyển.

 

Thẩm Ý lập tức bố trí chiến lược, dùng chiêu "đóng cửa bắt chó".

 

Thẩm Tòng Văn dẫn nghĩa quân vòng qua đường núi phía , cắt đứt đường tiếp tế của giặc Man.

 

Cha dẫn trong trại đ.á.n.h nghi binh chính diện.

 

Trong ngoài phối hợp, quân Man tộc vốn sĩ khí sa sút liền đại bại.

 

Chúng bỏ xác c.h.ế.t cùng quân nhu, cuống cuồng tháo chạy về thảo nguyên.

 

Đại thắng.

 

Đêm , núi Thương Ngô hóa thành một biển trời hân hoan.

 

Không thánh chỉ ban thưởng, chẳng rượu ngon của hoàng gia.

 

Mọi uống rượu đục tự nấu, ăn thịt ngựa cướp từ quân địch.

 

Thẩm Tòng Văn uống quá chén, kéo tay cha kết nghĩa: 

 

"Tỷ phu! Từ nay chính là đại ca của ! Ta quan nữa! Ta ở núi quân sư cho !"

 

Thẩm Ý bên , khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng khóe môi ẩn chứa một nụ dịu dàng.

 

17

 

Những ngày kéo dài bao lâu, thì phiền phức kéo tới.

 

Tin tức bọn Man tộc đ.á.n.h lui truyền tới kinh thành.

 

Đám quân triều đình thấy đến cứu , tranh công thì đến nhanh như chớp.

 

Nửa tháng , một đội Ngự lâm quân áo mũ chỉnh tề kéo đến chân núi Thương Ngô.

 

"Thánh chỉ đến——!"

 

Tên thái giám cầm thánh chỉ cất giọng vịt già the thé, ánh mắt đầy khinh miệt bãi sơn trại tả tơi rách nát của chúng .

 

Sau lưng là một chiếc kiệu xa hoa.

 

Rèm kiệu vén lên, bước là một viên quan trẻ tuổi mặc áo bào tím.

 

Mặt mày tuấn tú như ngọc, phong độ tiêu sái, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp, thật khác một trời một vực với đám thổ phỉ chúng .

 

Vừa thấy , sắc mặt Thẩm Ý liền trắng bệch.

 

Nàng theo bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y áo, khớp ngón tay trắng bệch như tuyết.

 

Cha cũng nhận sự khác lạ, liền một tiếng động bước lên che mặt nàng, gằn giọng hỏi:

 

"Ngươi là thứ gì? Tới núi Thương Ngô nhà gì?"

 

Hồng Trần Vô Định

Viên quan nọ chẳng buồn đáp lời cha .

 

Ánh mắt vượt qua đám , chuẩn xác dừng Thẩm Ý.

 

Trong ánh mang theo ba phần kinh ngạc, ba phần tiếc nuối, bốn phần ngạo mạn thương hại.

 

"A Ý..." Hắn khẽ gọi một tiếng, "Không ngờ nàng sa sút đến nông nỗi ."

 

Tất cả đều im lặng.

Loading...