Ta thấy Thẩm Ý hít sâu một , từ lưng cha bước .
Lưng thẳng tắp, vẻ mặt khôi phục sự lạnh lùng như : "Phó đại nhân, lâu gặp."
Phó đại nhân?
Một tia sáng lóe lên trong đầu .
Hồng Trần Vô Định
Ta nhớ , Thẩm Ý từng nhắc đến, vị hôn phu cũ từ hôn của nàng, giờ là Thị lang bộ Hộ, họ Phó, tên Phó Lãng!
Phó Lãng Thẩm Ý trong bộ áo vải thô cùng những vết thương còn lành tay, lắc đầu than:
"A Ý, nàng là thiên kim của Thái phó, thể hạ chốn sơn tặc thế ? Những năm qua, khổ cho nàng ."
Rồi sang cha , ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh chán ghét:
"To gan! Dám bắt cóc mệnh phụ, giấu giếm binh khí! Bản quan niệm tình ngươi công chống Man tộc, miễn tội c.h.ế.t, nhưng tội sống thì khó tha! Người , bắt tên đầu lĩnh sơn tặc cho !"
"Khoan !" Thẩm Ý quát lớn một tiếng, chắn mặt cha .
"Phó Lãng, ngươi bắt ?" Thẩm Ý lạnh.
"Lúc bọn Man tộc vây thành, ngươi ở ? Lúc bách tính c.h.ế.t đói, ngươi ở ? Giờ đ.á.n.h thắng , ngươi đến để giở giọng quan gia?"
Phó Lãng cau mày: "A Ý, là cứu nàng. Chỉ cần nàng theo hồi kinh, sẽ cầu xin thánh thượng khôi phục phận cho nàng. Nàng vẫn thể là tiểu thư cao cao tại thượng của nhà họ Thẩm, cần gì lăn lộn nơi bùn nhơ ?"
"Cứu ?"
Thẩm Ý bật như chuyện nực nhất đời.
"Phó đại nhân, chắc ngươi quên , năm xưa nhà họ Thẩm gặp nạn, kẻ đầu tiên tới từ hôn, giậu đổ bìm leo là ai?"
Mặt Phó Lãng cứng : "Đó là do gia tộc ép buộc, cũng chỉ là bất do kỷ..."
"Đủ ."
Thẩm Ý cắt lời , đưa tay khoác lấy tay cha .
Cha run lên, đó ưỡn n.g.ự.c thẳng.
"Phó Lãng, cho rõ."
Thẩm Ý từng câu từng chữ, giọng đanh thép vang dội.
"Nơi bùn nhơ, mà là nhân gian. Người nam nhân , tuy thô lỗ, tuy chữ, nhưng dám vì bách tính liều mạng, dám vì thê t.ử chắn dao. Trong mắt , sạch sẽ gấp vạn kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thực chất ích kỷ giả dối như ngươi!"
"Nàng!"
Phó Lãng tức đến mặt mày tái mét.
"Tốt! Tốt lắm! Nếu nàng cố chấp tỉnh ngộ, thì đừng trách bản quan vô tình! Người , quét sạch sơn trại , chừa một mống!"
Ngự lâm quân xung quanh đồng loạt rút đao.
khoảnh khắc , tất cả bọn họ đều khựng .
Bởi vì Thẩm Tòng Văn dẫn ba nghìn nghĩa sĩ vây chặt xung quanh.
"Ai dám động đến tỷ phu !"
Thẩm Tòng Văn cắm phập thanh kiếm sứt mẻ xuống đất, sát khí ngùn ngụt.
Dân chúng núi cũng ùn ùn kéo lên, tay cầm cuốc, liềm, vây chặt Ngự lâm quân.
"Không bắt Diêm tướng quân!"
"Ai dám động đến Đại đương gia nhà chúng , chúng liều mạng với !"
Phó Lãng cục diện mắt, rốt cuộc cũng hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-11.html.]
Đây chính là lòng dân.
Thứ còn lợi hại hơn cả thánh chỉ.
18
Cục diện giằng co dứt.
Trán Phó Lãng rịn mồ hôi lạnh, nhưng dù cũng là trọng thần triều đình, cố giữ vẻ trấn tĩnh:
"Các ngươi tạo phản ? Mưu hại Khâm sai, tội tru di cửu tộc!"
"Tạo phản ?" Thẩm Ý khẽ , nụ nhẹ như gió thoảng mây bay.
Nàng từ trong lòng lấy một bọc vải dầu, đó là vật nàng luôn cất giữ bên .
"Phó đại nhân, nếu đến tạo phản, thiên hạ ai thể vượt qua nhà họ Phó các ngươi?"
Vừa thấy bọc vải dầu , con ngươi Phó Lãng chợt co rút .
Thẩm Ý từ từ mở bọc , bên trong chẳng binh khí lợi hại gì, mà là một quyển sổ sách và một xấp thư tín.
"Đây là sổ sách ghi chuyện nhà họ Phó cấu kết với Man tộc, buôn bán muối sắt trái phép."
Mỗi câu nàng , sắc mặt Phó Lãng tái một phần.
"Đây là thư tay của phụ ngươi gửi cho thủ lĩnh Man tộc, cam đoan rằng chỉ cần Man tộc phá Thanh Châu, thì sẽ giúp bọn chúng xuôi nam, điều kiện là bảo phú quý nhà họ Phó."
Toàn trại xôn xao.
Ngay cả cha cũng trợn tròn mắt: "Mẹ kiếp! Tên súc sinh độc ác dữ ?"
"Ngươi... ngươi lấy những thứ từ ?"
Giọng Phó Lãng run rẩy, thần sắc hoảng loạn.
Thẩm Ý nhàn nhạt :
"Ngươi cho rằng mấy năm nay lưu lạc giang hồ, chỉ để cầu sống sót thôi ? Ta dò xét khắp các tuyến đường buôn biên ải, gom đủ chứng cứ. Phó Lãng, ngươi thật cho rằng phụ năm xưa giáng chức? Người là đang dùng cả con đường quan lộ của để đổi lấy cơ hội điều tra lũ sâu mọt các ngươi!"
"Vớ vẩn! Ngậm m.á.u phun ! Mau g.i.ế.c, g.i.ế.c tiện nhân cho !"
Phó Lãng gào lên điên cuồng.
vị thống lĩnh Ngự lâm quân động thủ.
Hắn tiếp nhận tập thư tín trong tay Thẩm Ý, càng xem sắc mặt càng thêm trầm trọng.
Là cận vệ của thiên tử, phân biệt rõ thế nào là trung lương, thế nào là gian tà.
"Phó đại nhân," Thống lĩnh lạnh lùng cất lời.
"Việc trọng đại, mạt tướng cần áp giải ngài hồi kinh, giao cho thánh thượng xử lý."
"Ngươi dám bắt ? Ta là Thị lang bộ Hộ!"
"Áp giải!"
Phó Lãng áp lên xe tù.
Hắn trừng mắt Thẩm Ý, ánh mắt đầy căm hận và cam lòng:
"Thẩm Ý! Là ngươi hủy hoại ! Ngươi tưởng ngươi sẽ kết cục ? Ngươi gả cho tên sơn tặc đó, cả đời đừng mong đặt chân về kinh thành nữa!"
Thẩm Ý bên cha , khoác lấy tay , nở nụ dịu dàng:
"Kinh thành tuy phồn hoa, nhưng quá dơ bẩn. Ta thà áp trại phu nhân núi Thương Ngô , giữ lấy gia đình , giữ lấy non sông ."
Xe tù khuất dần nơi chân núi.