Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:35:21
Lượt xem: 201

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên núi Thương Ngô, tiếng hoan hô vang dội hơn cả khi chiến thắng Man tộc.

 

Cha ngây ngô Thẩm Ý, hì hì:

 

"Tức phụ nhi, nàng giỏi quá! Giỏi hơn cả đao chín vòng của nữa!"

 

Thẩm Ý nhẹ nhàng chọc trán một cái: "Đó gọi là, đao của kẻ sách, g.i.ế.c chẳng thấy máu."

 

19

 

Nửa tháng , kinh thành truyền đến thánh chỉ.

 

Lần , thái giám kiêu ngạo hống hách, cũng chẳng Ngự lâm quân sát khí đằng đằng.

 

Người đến tuyên chỉ, là một lão đầu mặc áo vải thô.

 

Ông cưỡi một con lừa con, chậm rãi lên núi.

 

"Cha!"

 

Thẩm Ý và Thẩm Tòng Văn đồng loạt quỳ xuống.

 

Ta kinh ngạc đến rơi cả cằm.

 

Lão đầu trông chẳng gì nổi bật , chính là vị Thái phó đương triều trong truyền thuyết ?

 

Là cha ruột của Thẩm Ý?

 

Vậy chẳng là... ông ngoại của ?

 

Lão đầu hiền hậu, đỡ Thẩm Ý dậy, đưa mắt Thẩm Tòng Văn, cuối cùng ánh mắt dừng cha .

 

Cha căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, lắp ba lắp bắp kêu:

 

"Nhạc... nhạc phụ đại nhân, tiểu tế... tiểu tế xin bái kiến!"

 

Nói , "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh.

 

Còn kéo quỳ theo: "Tiểu Man, mau gọi ông ngoại!"

 

"Con chào ông ngoại!" Ta cũng dập đầu theo.

 

Lão đầu ha hả, đỡ cha dậy: "Tốt! Tốt lắm Diêm Thiết Sơn! Tốt lắm Thương Ngô Sơn!"

 

Thì , đây là một ván cờ bày suốt bao nhiêu năm.

 

Năm xưa tiên đế băng hà, tân đế tuổi còn nhỏ, thế gia quyền quý lộng hành.

 

Thẩm Thái phó vì bảo trung lương, cố ý dâng sớ hặc tội cha , khiến giả c.h.ế.t mai danh, giữ thế lực.

 

Cũng đồng thời đưa hai đứa con ruột của lưu lạc giang hồ, ngầm thu thập chứng cứ thông đồng địch quốc của đám thế gia.

 

Nay thiên la địa võng thu về.

 

Phó gia sụp đổ, thế gia tan tác, hoàng đế nắm triều cương.

 

"Thánh thượng chỉ,"

 

Lão đầu lấy thánh chỉ, sắc mặt nghiêm trang.

 

"Diêm Thiết Sơn kháng Man công, tuyên bố giải oan, đặc biệt phong là Định Viễn tướng quân, trấn thủ Thanh Châu, thế tập truyền đời."

 

"Thẩm Ý, nữ nhi thua đấng nam nhi, phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân."

 

"Thẩm Tòng Văn, phục hồi chức vị cũ, thống lĩnh binh mã phương Bắc."

 

Cha nâng thánh chỉ trong tay, nước mắt tuôn như mưa.

 

Không quan, mà là vì hai chữ "giải oan".

 

Người rốt cuộc còn là tội phạm lẩn trốn, còn là thảo khấu triều đình truy nã.

 

Người thể đường đường chính chính ánh mặt trời, với thiên hạ rằng: Người là tướng quân của Đại Lương.

 

"Chỉ là," Lão đầu bỗng đổi giọng, về phía cha .

 

"Tiểu nữ của là cành vàng lá ngọc, cứ ngươi bắt lên núi như thế, đến một hôn lễ đàng hoàng cũng ?"

 

Cha vỗ n.g.ự.c cam đoan:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-12.html.]

"Bù ! Ta sẽ bù ngay! Ta mời khắp dân Thanh Châu đến uống rượu mừng! Ta cho tức phụ nhi một hôn lễ long trọng nhất thiên hạ!"

 

20

 

Cha quan , cuộc sống ngược còn thoải mái như xưa.

 

Trước ở sơn trại, trần trụi cởi trần uống rượu, dép cỏ mắng , chẳng ai dám quản.

 

Nay thì khác, mặc quan phục, đội mũ ô sa, lời cũng trau chuốt văn nhã.

 

"Bổn… bổn tướng quân…"

 

Trong nghị sự đường, cha ở chủ vị, cả ngọ ngoạy như thể rận bò trong áo.

 

Quan phục cổ cao cứng ngắc, siết chặt khiến mặt mũi đỏ gay, cổ nổi gân xanh.

 

Đám quan phía nhịn đến vặn vẹo ruột gan.

 

Thẩm Ý bình phong, khẽ ho một tiếng.

Hồng Trần Vô Định

 

Cha lập tức thẳng dậy, trợn mắt tròn xoe:

 

"Cười cái gì mà ! Tất cả... , tất cả các vị nghiêm túc cho bổn tướng quân!"

 

Thẩm Ý giờ trở thành phu t.ử dạy chữ cho riêng , cũng thành thầy dạy lễ nghi cho cha .

 

Mỗi đêm, trong tụ nghĩa đường đều vang lên tiếng gào t.h.ả.m thiết.

 

"Ta học nữa ! Tức phụ nhi, chữ khó quá! Khó hơn c.h.é.m !"

 

"Chưa xong mười tờ chữ lớn, tối nay cấm lên giường."

 

"…Ta ! Viết là chứ gì!"

 

Tuy vất vả là thế, nhưng nhờ sự cai quản của họ, thành Thanh Châu ngày càng thịnh vượng.

 

Dân chạy loạn chốn an cư, đất hoang hóa thành ruộng .

 

Núi Thương Ngô cũng còn là sào huyệt thổ phỉ, mà trở thành tấm lá chắn bảo vệ Thanh Châu.

 

Mấy vị thúc bá từng là thảo khấu năm nào, thì võ quan, kẻ thì xuống núi buôn bán, cưới vợ sinh con.

 

Trước mộ Nhị thúc chột mắt, quanh năm đặt đầy hoa tươi và rượu ngon.

 

Cha : "Lão Nhị , thấy ? Giờ chúng là quan binh , Tiểu Man cũng đang học chữ, suối vàng thể an tâm ."

 

21

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

 

Chớp mắt, mười năm trôi qua.

 

Ta cũng lớn , nay là cô nương mười bảy tuổi.

 

Ta kế thừa võ nghệ của cha , và… chút gian xảo của .

 

Trong thành Thanh Châu, chẳng ai dám chọc đến Diêm Tiểu Man .

 

Công t.ử nhà nào dám giữa phố trêu ghẹo dân nữ, liền giữa phố đ.á.n.h cho mặt thành đầu heo.

 

Cửa hàng nào dám gian lận cân thiếu, liền dẫn binh đến niêm phong tra xét.

 

cũng khiến sợ.

 

Ta sợ rơi lệ, sợ cha … giục gả.

 

"Tiểu Man …"

 

Cha chau mày, đầy u sầu.

 

"Con cũng chẳng còn nhỏ nữa, thằng Nhị Cẩu nhà lão Vương cũng sinh ba đứa , khi nào thì con mới dắt cho cha một rể về?"

 

Ta lau cây trường thương đuôi đỏ, thản nhiên :

 

"Chưa gặp hợp ý."

 

"Sao hợp? Con trai của Lý tướng quân, cháu trai của Triệu tri phủ, chẳng đều   ?"

 

"Quá yếu." Ta xoay thương múa một đường, "Đến mười chiêu của còn đỡ nổi, chán ngắt."

 

Cha bất lực, sang cầu cứu Thẩm Ý.

Loading...