Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 13 - Ngoại truyện:Về chân tướng của vụ ‘cướp dâu’ năm ấy

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:36:18
Lượt xem: 176

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng đang chấm bài cho học trò, nàng giờ là viện trưởng của Thương Ngô thư viện lớn nhất Thanh Châu.

 

Nàng đặt bút xuống, dịu dàng :

 

"Tùy nó thôi. Nữ nhi của , tất nhiên gả cho nam t.ử nhất thế gian. Nếu gặp , nuôi nó cả đời thì ?"

Hồng Trần Vô Định

 

Cha thở dài: "Mẹ hiền thường hại con…"

 

Rồi xoay , nhét cho một xấp ngân phiếu:

 

"Này, đủ xài thì bảo cha. Muốn thì , ai dám bắt nạt con, cha dẫn binh san bằng !"

 

Thấy , cha là thế đấy.

 

Miệng thì chê bai, nhưng trong lòng thì thương hơn bất kỳ ai.

 

22

 

Lại đến giao thừa.

 

Năm nay tuyết rơi thật dày, báo hiệu mùa màng bội thu.

 

Trong phủ tướng quân đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt phi thường.

 

Cữu cữu – Thẩm Tòng Văn – dắt theo cữu mẫu cũng là một nữ tướng quân, cùng biểu trở về.

 

Ông ngoại dù tuổi cao, thể vẫn khỏe mạnh, còn đang đấu rượu với cha .

 

"Nhớ năm xưa…"

 

Cha uống cao hứng, mặt đỏ như Quan Công, cất giọng sang sảng:

 

"Lão tử… bổn tướng quân đơn thương độc mã xông vạn quân, lấy đầu tướng địch chẳng khác nào thò tay túi lấy vật!"

 

Thẩm Ý một bên, mỉm bóc quýt cho ông, chẳng vạch trần chuyện năm cha suýt đ.á.n.h cho bò đất.

 

"Phải , phu quân nhà dũng mãnh nhất."

 

Cha khờ, chụp tay , đưa lên mặt cọ cọ:

 

"Đó là đương nhiên, nếu thì xứng với phu nhân ?"

 

Ta căn phòng đầy tiếng rộn ràng, ngoài cửa sổ, vạn nhà lên đèn rạng rỡ khắp thành Thanh Châu.

 

Mười năm , nơi đây là cảnh hoang tàn, xơ xác tiêu điều.

 

Mười năm , nơi đây là nhân gian lạc thổ, thái bình thịnh thế.

 

Tất cả, đều là cha và dùng máu, dùng mạng đổi lấy.

 

Ta bước viện.

 

Pháo hoa rợp trời nổ vang, rọi sáng cả đêm tối.

 

Ta như thấy đêm hôm mười năm , nữ t.ử áo trắng một tên sơn tặc thô lỗ cướp lên núi.

 

Đó là khởi đầu của câu chuyện.

 

Ai ngờ, một cướp bóc tưởng như hoang đường, cuối cùng thành trọn một đoạn giai thoại giữa loạn thế, giữ vững bình yên cho một cõi nhân gian.

 

"Tiểu Man, con ?"

 

Thẩm Ý bước , khoác cho một chiếc áo choàng dày.

 

Năm tháng dường như đặc biệt dung túng cho nàng, khóe mắt vài nếp nhăn, nhưng thần thái càng thêm ung dung, tao nhã.

 

"Mẹ ." Ta dựa lòng nàng, khẽ : "Con đang nghĩ, nếu năm đó cha cướp lên núi, liệu sẽ ?"

 

Thẩm Ý ngắm pháo hoa đầy trời, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-13-ngoai-truyenve-chan-tuong-cua-vu-cuop-dau-nam-ay.html.]

"Nếu , lẽ c.h.ế.t đường lưu đày, hoặc sẽ héo mòn nơi thâm viện kinh thành."

 

"Còn Thanh Châu , e sớm thành t.ử địa."

 

Nàng đầu, về phía trong phòng, nơi đàn ông nọ vẫn đang uống rượu, hò hét om sòm.

 

"Cho nên, ơn gặp gỡ ."

 

"Cảm ơn cha con cho một gia đình, cảm tạ Thương Ngô Sơn tặng một thanh đao."

 

Trong phòng vọng tiếng cha gào to: "Tức phụ nhi! Tiểu Man! Mau ăn sủi cảo! Không ăn sạch đó !"

 

Ta và , bật .

 

"Vào ngay đây!"

 

Lấy cả giang sơn , kính phu nhân.

 

Cũng kính cả những đốm lửa nhân gian, cùng tấm lòng bao giờ lụi tắt giữa thời loạn thế.

 

Ngoại truyện:Về chân tướng của vụ ‘cướp dâu’ năm

 

1

 

Ta tên là Diêm Tiểu Man.

 

Dù nay thành , sinh con, là một nữ tướng quân uy danh chấn động một phương, nhưng trong mắt cha , mãi là con nhóc đầu vàng cần ông bận tâm lo lắng.

 

Hôm nay là Tết Trung Thu.

 

Ta dẫn theo phu quân, chính là vị tân khoa võ trạng nguyên mà phụ chê là yếu đuối, song giao đấu cùng ông suốt ba trăm hiệp thao trường mà bất phân thắng bại, trở về nhà đẻ.

 

Vừa bước cửa, thấy phụ đang ôm cháu trai , chính là đứa con trai phá phách nhà cữu cữu Thẩm Tòng Văn, gốc hoè già mà khoác lác ba hoa:

 

"Nhớ năm đó…" Cha hăng, râu mép dựng ngược, "Bản gia gia lúc oai phong lẫm liệt bao! Vừa trông thấy nãi nãi của con liền nhất kiến chung tình."

 

"Khi quan binh truy đuổi gắt gao, nhưng là ai? Diêm Thiết Sơn rút đại đao chắn giữa đường, hô một tiếng rung trời chuyển đất: ‘Đường do mở, cây do trồng! Muốn qua con đường đúng, ai qua đây, để … để phu nhân cho !"

 

"Lúc , nãi nãi của con dọa đến sợ run, lóc cầu xin theo lên núi…"

 

"Khụ khụ."

 

Ta nhịn nổi mà khẽ ho hai tiếng.

 

Cha đầu thấy , mặt lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố cứng miệng:

 

"Sao? Ta sai ? Năm nếu nhờ nhanh tay lẹ mắt, con đám quan binh áp giải về kinh thành chịu khổ !"

 

Phu quân bên cạnh cố nhịn đến mặt đỏ tía tai.

 

Khắp Thanh Châu ai mà chẳng , Định Viễn tướng quân Diêm Thiết Sơn, bên ngoài là hổ dữ, nhưng về đến nhà thì biến thành mèo bệnh.

 

Cái gọi là "dọa đến lóc theo lên núi", chỉ lừa mấy đứa trẻ lên ba mà thôi.

 

Lúc , từ trong bếp , tay bưng mâm bánh trung thu mới lò.

 

Tháng năm tuy để vết tích gương mặt , song ánh mắt vẫn sáng ngời như thuở ban đầu.

 

Người đặt bánh lên bàn đá, liếc cha một cái, mỉm như :

 

"Ồ? Khóc lóc cầu xin theo lên núi cơ ?"

 

Cha lập tức rút cổ, hì hì đón lấy mâm:

 

"Cái đó… quá, nghệ thuật phóng đại đó mà. Nàng , mệt ? Ta bóp vai cho nàng nhé?"

 

2

 

Sau bữa cơm tối, cha uống nhiều, bàn ngáy như sấm.

 

Ta giúp dọn dẹp thư phòng.

Loading...