Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 14 - hoàn

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:36:43
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc sắp xếp hòm sách cũ, vô tình rơi một quyển sổ úa màu.

 

Là bút ký ngày xưa của , đúng là nhật ký.

 

Ban đầu định nhặt lên cất , nhưng chợt liếc thấy một trang ghi rõ ngày tháng.

 

“Năm Kiến An thứ ba, mồng bảy tháng Ba.”

 

Tim chợt đập mạnh.

 

Ngày , nhớ vô cùng rõ, vì hằng năm đến mồng bảy tháng Ba, cha đều uống một chầu lớn, gọi là để mừng ngày ông cướp vợ thành công.

 

Mà đó, chính là ngày khi "cướp" lên núi Thương Ngô.

 

Bị tò mò xui khiến, lật mở trang .

 

Xem một hồi, hai mắt trừng lớn.

 

Cái … mà là cướp ?

 

Rõ ràng là…

 

3

 

【Kiến An năm thứ ba, ngày mồng bảy tháng ba, trời mưa】

 

Gió ở kinh thành, càng lúc càng tanh nồng.

 

Trước khi phụ ngục từng âm thầm truyền thư, rằng nhà họ Phó đầu hàng giặc, mượn tay Man tộc thanh trừng dị kỵ.

 

Nếu trở về kinh, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ để Phó Lãng dâng công với Man tộc, hoặc nhốt trong thâm trạch sâu thẳm, chim hoàng yến trong lồng son mà thôi.

 

Ta cam tâm.

 

Thẩm Ý sách thánh hiền, tu hành trị quốc, tuy là nữ tử, nhưng cũng ôm chí hướng cao vời, thể như bèo nước mặc c.h.é.m g.i.ế.c?

 

Nghe ở địa giới Thanh Châu một ngọn núi tên Thương Ngô.

 

Chủ núi là Diêm Thiết Sơn, nguyên là hiệu úy tiền phong doanh, bởi chịu điều gian tà mà ẩn náu nơi núi rừng.

 

Người tuy xưng là thổ phỉ, nhưng đạo nghĩa phân minh, thường cướp của giàu, cứu giúp dân nghèo, bảo hộ một phương bách tính.

 

Điều quan trọng nhất là, địa thế núi Thương Ngô hiểm trở, dễ thủ khó công, chính là con đường sống duy nhất trong thời loạn .

 

Ta dò tuyến đường.

 

Ngày mai sẽ ngang qua địa phận Thanh Châu, chờ c.h.ế.t, chi bằng... đ.á.n.h cược một phen.

 

So với gả cho hạng ngụy quân t.ử như Phó Lãng, chẳng thà đ.á.n.h cược xem kẻ nghĩa phỉ trong truyền thuyết còn giữ trái tim nhiệt huyết nguội lạnh.

 

Nếu thua, chẳng qua cũng chỉ là một cái c.h.ế.t; nếu thắng, ắt biển rộng trời cao.

 

【Kiến An năm thứ ba, ngày mồng tám tháng ba, trời râm chuyển nắng】

 

Phu xe Lão Mã vô cùng hoảng hốt, phía là ổ thổ phỉ.

 

Ta bảo : "Đi đường nhỏ."

 

Bởi , đại lộ do quan binh canh giữ nghiêm ngặt, chỉ con đường nhỏ men chân núi Thương Ngô , mới là nơi Diêm Thiết Sơn thường lui tới.

 

Quả nhiên, đến thật.

 

Thô lỗ hơn tưởng tượng, râu ria xồm xoàm, trông như một con gấu đen.

 

ánh mắt , dâm tà, chỉ kinh ngạc, và... một chút bối rối luống cuống.

 

Khoảnh khắc đó, rằng, thắng cược.

 

Khi bế lên ngựa, ngửi thấy mùi mồ hôi và rượu – đó là mùi vị của sự sống.

 

Hắn đang run rẩy.

 

Thật thú vị, một tên thổ phỉ g.i.ế.c chớp mắt, mà khi cướp một nữ nhân run rẩy.

 

Diêm Thiết Sơn, xin chỉ giáo nhiều hơn trong quãng đời còn .

 

4

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-14-hoan.html.]

 

Khép cuốn nhật ký, hồi lâu chẳng thể bình tâm.

 

Ta đầu ngoài cửa sổ.

 

Ngoài sân, đang cẩn thận đắp một tấm chăn mỏng lên cha.

 

Cha mơ mơ màng màng kêu khẽ hai tiếng, thuận tay nắm lấy tay , áp má cọ cọ, lẩm bẩm:

Hồng Trần Vô Định

 

"Tức phụ nhi... đừng ..."

 

Mẹ dịu dàng ông, trong mắt ngập tràn yêu thương chiều chuộng.

 

Thì .

 

Thì cái màn ‘cướp dâu’ tưởng chừng buồn năm xưa, vốn dĩ là một ván cờ dày công sắp đặt.

 

Ta mà!

 

Với trí tuệ của , nếu thật lòng lên núi, cả trăm cách để bỏ trốn giữa đường, hoặc ít nhất khiến cha bẽ mặt về tay trắng.

 

Chỉ là thấu thế đạo đục ngầu , chủ động chọn mảnh đất hoang vu mà sạch sẽ nơi nương .

 

Người lựa chọn đàn ông tưởng như thô lỗ, kỳ thực hết mực chân thành.

 

Ta bước khỏi thư phòng, đến sân.

 

"Mẹ." Ta khẽ gọi.

 

Mẹ đầu , ngón tay đặt lên môi hiệu nhỏ giọng.

 

Ta giơ cuốn nhật ký trong tay lên: "Mẹ, chuyện ... coi là 'tiên nhân nhảy hố' ?"

 

Mẹ sững , trông thấy quyển sổ trong tay .

 

Trên gương mặt xưa nay núi đổ mặt cũng đổi sắc của , hiếm hoi hiện lên một tia ửng hồng.

 

Người bước nhanh tới, giật lấy quyển sổ, giả vờ giận:

 

"Con nhóc c.h.ế.t tiệt, ai cho con tùy tiện lục lọi ?"

 

"Cha mà chân tướng, chắc ngất trong nhà xí luôn quá!"

 

Ta gian.

 

"Cả đời ông huênh hoang chuyện năm xưa, hóa tính kế gọn gàng."

 

Mẹ giấu quyển nhật ký tay áo, liếc cha đang ngủ say, khóe môi cong lên nụ tinh quái mà dịu dàng:

 

"Ngốc ạ, đời nhiều mối tình gặp yêu đến thế."

 

"Thứ gọi là duyên phận, chẳng qua là một cố chấp đặt cược, mà còn , sẵn lòng đem cả mạng sống mà bầu bạn."

 

"Cha con tuy khờ, nhưng ông ... giúp thắng cả một đời."

 

5

 

Sáng hôm .

 

Cha tỉnh dậy, vươn vai một cái, tràn trề sức sống.

 

"Tức phụ nhi! Sáng nay ăn gì? Ta ăn bánh hành chiên!"

 

Mẹ đang bàn trang điểm chải tóc, chỉ hờ hững đáp: "Tự ."

 

"Rõ !"

 

Cha hí hửng chạy về phía nhà bếp, lúc lướt qua còn đắc ý nháy mắt liên tục.

 

"Thấy , con thương lắm, thích nấu ăn nên cố ý nhường cho cơ hội trổ tài đó!"

 

Ta bóng lưng ông tất bật trong bếp, cái dáng tròn trịa, khe khẽ hát.

 

Rồi trong phòng, đang cài lên tóc một chiếc trâm bạc gương đồng.

 

Xong , kiếp cha xem như nắm gọn trong lòng bàn tay .

 

Hoàn.

Loading...