Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:30:21
Lượt xem: 234

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4

 

Thẩm Ý cũng lúc nào cũng cao cao tại thượng.

 

Nàng cũng những khi rơi xuống trần thế như bao phàm nhân.

 

Tỷ như lúc nấu ăn.

 

Từ đến nay, đồ ăn núi Thương Ngô chỉ cần nấu chín là , muối cho chẳng tiếc tay, thịt thì cắt miếng to như bàn tay, hầm một nồi lớn chan canh nuốt thịt, ăn lâu thành ngán ngẩm buồn nôn.

 

Thẩm Ý mãi chịu nổi.

 

Nàng xắn tay áo, đuổi lão đầu bếp mập mạp chỉ nấu canh lửa lớn khỏi bếp lò.

 

Đầu bếp chính của sơn trại là Lão Vương phục kêu lên:

 

"Phu nhân, mười đầu ngón tay dính nước xuân, chớ để thiêu mất nhà bếp của chúng !"

 

Thẩm Ý chẳng buồn để ý.

 

Nàng chọn một miếng ba chỉ, thái vuông cỡ quân cờ.

 

Luộc sơ, thắng đường, kho nhỏ lửa.

 

Dáng nàng lúc nấu ăn cũng như họa, vội vàng, chẳng hấp tấp, từng động tác đều giống như vẽ lên giấy lụa.

 

Khi món thịt kho tàu lò, hương thơm lan tỏa ba dặm đường núi.

 

Ngay cả đám ch.ó canh cổng ở núi cũng hương thơm quyến rũ mà sủa vang ầm ĩ.

 

Tối , nồi thịt kho tàu lớn giành sạch sành sanh.

 

Cha ăn đến miệng bóng nhẫy dầu mỡ, suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi:

 

"Mẹ nó! Lão t.ử sống ba mươi năm, hóa nay ăn đồ của súc vật!"

 

Lão Vương bên cạnh, mặt như đưa đám: "Đại đương gia, chừa cho một miếng mà…"

 

Từ đó trở , địa vị của Thẩm Ý núi càng thể lay chuyển.

 

Nàng dạy các bá mẫu trong trại cách thịt xông khói, cách ủ rượu hoa quả, cách muối dưa cải.

 

Nàng dạy nhận thảo d.ư.ợ.c nơi rừng núi, lá nào cầm máu, rễ nào trị tiêu chảy.

 

Nàng thậm chí còn cải tiến khung cửi dệt vải trong trại, dệt vải dày mịn.

 

Ta dần nhận , vị tiên nữ lạnh lùng chẳng còn nữa.

 

Thay đó là một , sẽ vì vài đồng bạc mà tranh giá với bán hàng núi, sẽ vì đái dầm mà thở dài bất lực, sẽ vì cha thương mà nhíu mày mắng mỏ…

 

Phải, là .

 

Ta bắt đầu âm thầm gọi nàng như thế trong lòng.

 

Năm , đêm Giao thừa núi Thương Ngô đặc biệt náo nhiệt.

Hồng Trần Vô Định

 

Mọi dán câu đối đỏ do chính tay Thẩm Ý , treo đèn lồng đỏ rực khắp nơi.

 

Tụ nghĩa đường bày hơn mười bàn tiệc, nóng bốc nghi ngút, tiếng rộn ràng.

 

Cha uống quá chén, kéo tay Thẩm Ý chịu buông:

 

"Tức phụ nhi, chúng bái đường ! Con cũng lớn ngần , mà với nàng còn bái đường, còn thể thống gì nữa?"

 

(*Tức phụ nhi: Người chồng gọi vợ là Tức phụ nhi hoặc nương tử)

 

Cả trại cùng hò hét: "Bái đường! Bái đường!"

 

Ta căng thẳng Thẩm Ý.

 

Ta sợ nàng sẽ từ chối, sợ nàng lộ nét mặt chán ghét, hối hận.

 

Thế nhưng Thẩm Ý .

 

Dưới ánh nến, gò má nàng ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, chút mơ màng. Nàng gương mặt thô ráp nhưng chân thành của cha , thế mà bật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-2.html.]

 

Nụ đầu tiên từ khi nàng lên núi, là nụ xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Tựa như băng tan tuyết ngừng, như xuân về hoa nở.

 

"Diêm Thiết Sơn."

 

Nàng khẽ : "Chàng , cưới , là cưới lấy một tai họa ngập đầu ?"

 

Cha vỗ n.g.ự.c đ.á.n.h bộp:

 

"Lão t.ử là thổ phỉ! Sợ gì tai họa? Dù trời sập xuống, lão t.ử cũng chống đỡ cho nàng!"

 

Mắt Thẩm Ý đỏ, nàng nâng chén rượu lên:

 

"Được. Vậy kính núi Thương Ngô một chén, kính loạn thế một chén… kính phu quân một chén."

 

Đêm đó, pháo hoa rực rỡ vô cùng.

 

Ta ngưỡng cửa, cha ôm hũ rượu ngu ngơ, Thẩm Ý một đám bá mẫu vây quanh ríu rít chuyện trò.

 

Ta nghĩ lẽ, đây chính là hạnh phúc.

 

Nếu như thời gian thể dừng tại khoảnh khắc thì mấy.

 

Thế nhưng, gió loạn thế rốt cuộc vẫn thổi tới núi Thương Ngô.

 

5

 

Sau tiết xuân, tin truyền đến từ núi: Man tộc phương Bắc đ.á.n.h thẳng xuống phía nam.

 

Quân triều đình liên tiếp thất thủ, để mất ba tòa thành.

 

Dân chạy nạn ùn ùn kéo về phương Nam như thủy triều vỡ đê.

 

Núi Thương Ngô tuy hiểm trở, nhưng e rằng cũng khó mà giữ yên bình.

 

Hôm , cha xuống núi dò la tin tức, lúc trở về sắc mặt vô cùng khó coi.

 

Người mang theo một kẻ thương.

 

Một thiếu niên mặc giáp, đẫm máu, là một thiếu niên tướng quân.

 

"Lượm chân núi,"

 

Cha : "Trông giống của triều đình, mật thám Man tộc truy sát. Lão t.ử thấy g.i.ế.c giặc khí thế, liền thuận tay cứu về."

 

Khi Thẩm Ý trông thấy thiếu niên , chén trong tay nàng rơi xuống đất, "choang" một tiếng vỡ vụn.

 

Mảnh sứ văng khắp sàn.

 

Thiếu niên tuy trọng thương hôn mê, nhưng đường nét chân mày gương mặt vài phần tương tự với Thẩm Ý.

 

Nàng run rẩy đưa tay dò thở của , nước mắt lã chã rơi xuống.

 

"A …"

 

Ta ngây .

 

Thiếu niên tướng quân từ trời rơi xuống , ruột của Thẩm Ý?

 

Vậy chẳng cha tiện tay cứu luôn tiểu cữu?

 

Thiếu niên tên là Thẩm Tòng Văn, chính là thiếu tướng trấn giữ biên cương phương Bắc.

 

Khi tỉnh , trông thấy Thẩm Ý, đầu tiên là khiếp sợ, đó là mừng rỡ như điên, cuối cùng chuyển thành phẫn nộ:

 

"Đại tỷ! Sao tỷ ở đây? Ở cái sào huyệt thổ phỉ ?!"

 

Hắn cố sức dậy, chỉ cha quát lớn:

 

"Ngươi là tên thổ phỉ khốn kiếp! Dám nhục tỷ tỷ ?! Tỷ tỷ là thiên kim của Thẩm Thái phó đương triều! Ta g.i.ế.c ngươi!"

 

Cha thì ngây ngốc :

 

"Hả? Nàng là thiên kim của Thẩm Thái phó? Vậy… chẳng phụ nàng chính là cái lão khốn năm xưa dâng sớ tố cáo lão t.ử ?"

Loading...