Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:30:59
Lượt xem: 232

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin tức nhiều đến choáng đầu, nhất thời nên nghĩ gì .

 

Thì , Thẩm Ý tiểu thư sa cơ lỡ vận nào cả.

 

Nàng chính là tài nữ lừng danh kinh thành, đích trưởng nữ của Thẩm Thái phó.

 

Mà cha , cũng chẳng đơn thuần là thổ phỉ.

 

Người từng là giáo úy nơi biên cương, chỉ vì đắc tội quyền quý, cũng chính là phe cánh của Thẩm Thái phó mà bức đến bước đường cùng, chạy trốn lên núi thổ phỉ.

 

Đây… đây chẳng là oan gia ngõ hẹp ?

 

Ta bỗng nhớ tới mấy tuồng hí kịch từng xem, tình huống gọi là thế gia t.ử địch.

 

Thế thì với cái vị tiểu cữu cữu , chẳng gặp mặt đỏ mắt tương tàn ?

 

Thẩm Ý bước lên ngăn cản Thẩm Tòng Văn đang nổi cơn thịnh nộ.

 

Nàng lạnh lùng :

 

"Câm miệng! Nếu nhờ Diêm Thiết Sơn cứu, ngươi sớm c.h.ế.t đao của Man tộc. Nếu nhờ núi Thương Ngô thu nhận, c.h.ế.t đường lưu đày."

 

Thẩm Tòng Văn thể tin nổi, nàng chằm chằm:

 

"Đại tỷ, tỷ đổi . Tỷ vốn cao ngạo nhất nhà, lúc nào cũng khinh thường bọn giang hồ thảo mãng mà…"

 

"Cao ngạo ăn ?"

 

Thẩm Ý cắt lời .

 

"Cao ngạo thể cứu những sinh linh đang bức đến đường cùng ? Thẩm Tòng Văn, ngươi mở to mắt mà , cả ngọn núi Thương Ngô , bao nhiêu là bách tính vì triều đình bất lực, quan tham ô, mà rơi cảnh lên núi cướp?

 So với những gì ngươi gọi là ‘trung lương của triều đình’, bọn họ càng giống con hơn."

 

Thẩm Tòng Văn cứng họng, lời nào.

 

Trong những ngày dưỡng thương núi, tận mắt chứng kiến đủ điều ở Thương Ngô Sơn.

 

Hắn thấy bọn thổ phỉ xuống ruộng khai hoang ruộng, thấy phụ nhân trẻ nhỏ dệt vải tơ, thấy một đứa con nít con nhà thổ phỉ như đang ê a học thuộc Mạnh Tử.

 

"*Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh." 

 

(*Dân là trọng, xã tắc , vua là nhẹ.)

 

Ta cầm sách lắc lư đầu, vanh vách.

 

"Tiểu cữu cữu, câu dạy đó. Người xem, đạo lý hiểu, hiểu?"

 

Thẩm Tòng Văn lặng thinh.

 

tin tức mang đến mới thật khiến tuyệt vọng.

 

Đại quân Man tộc áp sát Thanh Châu, nơi mà núi Thương Ngô tọa lạc.

 

Tri phủ vứt bỏ thành trì chạy trốn, trong thành Thanh Châu chỉ còn vỏn vẹn ba ngàn binh lính già yếu tàn tật.

 

Còn bên ngoài thành, là năm vạn thiết kỵ của Man tộc.

 

"Đại tỷ, theo ."

 

Thương thế của Thẩm Tòng Văn gần khỏi, chuẩn lên đường rời .

 

"Chúng men theo đường nam, đến Kim Lăng. Nơi giữ nổi nữa ."

 

Thẩm Ý tụ nghĩa đường, lặng lẽ về phía xa, nơi chân núi là thành Thanh Châu, hàng chục vạn bách tính sinh sống.

 

Cha một bên, đang lau đao.

 

Thanh đao của bén, sáng như gương.

 

"Tức phụ nhi," cha đột nhiên mở miệng, "nàng theo tiểu cữu . Dắt cả Tiểu Man theo."

 

Ta lập tức ngẩng đầu: "Cha! Con !"

 

"Im miệng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-3.html.]

 

Cha trừng mắt.

 

"Giờ lúc con gây chuyện! Theo con, đến Kim Lăng mà sống cho yên . Cả đời của cha cũng chỉ đến thôi, chẳng rời nổi ngọn núi ."

 

Thẩm Ý xoay , cha .

 

Ánh mắt nàng khi , từng ôn nhu đến thế, cũng từng kiên định đến .

 

"Diêm Thiết Sơn, nghĩ sẽ ?"

 

Cha sửng sốt: "Nàng ? đó là năm vạn thiết kỵ đấy! Chúng mới mấy trăm , cho dù gom cả tàn binh trong thành , cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cho bọn chúng!"

 

Thẩm Ý bật .

 

Nàng bước đến bên bản đồ giữa tụ nghĩa đường, là bản đồ địa hình Thanh Châu mà nàng vẽ từ trí nhớ.

 

"Ai chúng đ.á.n.h trực diện?"

 

Ngón tay nàng lướt qua một đường cong bản đồ, đầu ngón tay như mang theo uy nghi vạn quân.

 

"Thương Ngô Sơn địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Thành Thanh Châu tuy vỡ, nhưng lòng dân c.h.ế.t."

 

"Ta là Thẩm Ý, trưởng nữ của Thẩm Thái phó. Chỉ cần còn, thì cốt khí của văn nhân Thanh Châu vẫn còn."

 

"Chàng là Diêm Thiết Sơn, từng là giáo úy tiền phong. Chỉ cần còn, thì dũng khí của bách tính Thanh Châu vẫn còn."

 

"Trận , chúng đ.á.n.h vì triều đình. Chúng đ.á.n.h vì non sông, vì mảnh đất chân , vì…"

 

Nàng sang .

 

"Vì để con cái chúng , cần thổ phỉ, cũng nô lệ nước mất nhà tan."

 

Trong tụ nghĩa đường, im phăng phắc.

 

Sau đó, một tiếng hô vang như sấm dậy.

 

"Đánh! Nghe theo phu nhân!"

 

"G.i.ế.c c.h.ế.t lũ Man tộc !"

 

"Lão t.ử cái da thịt trăm cân , hôm nay để nơi cũng chẳng tiếc!"

 

Ta Thẩm Ý.

 

Giây phút , nàng còn là nữ nhân dịu dàng trong bếp thái thịt kho.

 

Nàng là nữ quốc sĩ từng khát vọng trị thiên hạ.

 

Nàng là vua của núi Thương Ngô .

 

6

 

Thẩm Ý quyết định, đ.á.n.h trận .

Hồng Trần Vô Định

 

Bầu trời núi Thương Ngô, từ hôm đó trở cũng đổi hẳn.

 

Trước bận ruộng nuôi heo, giờ thì ai nấy tất bật… đào hố.

 

Thẩm Ý , chúng ít, đ.á.n.h trực diện chẳng khác nào chịu c.h.ế.t.

 

Vậy nên, lấy trí mà thắng.

 

Tay nàng cầm bản đồ chi chít vòng tròn chấm điểm, chỉ huy một đám hán t.ử vai u thịt bắp đào bẫy, dựng cạm bẫy những lối núi hiểm yếu trại.

 

"Chỗ , đào sâu ba thước, đáy cắm cọc tre vót nhọn."

 

Nàng chỉ một khe núi hẹp, giọng kiên định.

 

Nhị đương gia chột mắt lau mồ hôi ngập ngừng:

 

"Phu nhân, chiêu hiểm độc quá ? Bọn tuy là thổ phỉ, xưa nay cũng đạo nghĩa riêng, cướp của mà g.i.ế.c ..."

 

Thẩm Ý quét mắt một cái, giọng lạnh nhạt:

Loading...