Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:31:22
Lượt xem: 205

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Man tộc tràn , tàn sát ba ngày ba đêm, đến cả trẻ sơ sinh còn đầy tháng cũng chẳng tha. Ngươi định giảng nhân nghĩa với bọn chúng ?"

 

Chột mắt xong, phẫn nộ nhổ toẹt một bãi:

 

"Mẹ nó! Đào! Đào c.h.ế.t cho ! Còn bôi thêm nước đồng lên cọc tre nữa!"

 

Ta khỏi cảm thán, bụng của sách, đôi khi còn thâm sâu hơn cả thổ phỉ.

 

Thẩm Ý chỉ sai đào hố, nàng còn cho thu gom vôi sống, bột ớt, thậm chí là cả nấm độc vốn chẳng ai thèm để ý đến.

 

Cha từng sọt bột ớt đỏ au, hắt một cái: "Tức phụ nhi, nàng định mời bọn Man tộc ăn lẩu cay hả?"

 

Thẩm Ý đang mài mực, thèm ngẩng đầu:

 

"Đó là mê hồn trận. Chờ khi gió thuận, rải xuống, đảm bảo khiến chúng chảy nước mắt nước mũi, cũng vững."

 

Thế nhưng, chẳng mấy chốc, chúng gặp trở ngại lớn nhất, là thiếu lương thực.

 

Lương thực trong trại, nếu chỉ nuôi hơn trăm , thì gắng gượng nửa năm cũng .

 

Thẩm Ý gửi hịch văn, chiêu mộ tàn binh và dân chạy nạn từ thành Thanh Châu, thì từng lương thực chẳng đủ nhét kẽ răng.

 

"Cướp!" Cha đập đùi một cái, phản xạ mà hét lên.

 

"Đám hào phú núi, trong kho chắc chắn còn thóc gạo!"

 

Thẩm Ý lắc đầu:

 

"Không . Giờ chúng cần lấy lòng dân, nếu còn cướp của bách tính, thì khác gì bọn Man tộc?"

 

"Vậy thì ? Chẳng lẽ nhịn đói mà sống chắc?" Cha vò đầu bứt tai.

 

Thẩm Ý đặt bút xuống, khóe môi hiện nụ đầy tinh quái.

 

"Ai là cướp của bách tính? Ta định cướp của tên tri phủ bỏ trốn ."

 

"Thằng cha chạy mất từ lâu ! Mang theo của cải còn nhanh hơn thỏ!"

 

"Người thì chạy, nhưng chắc mang hết."

 

Thẩm Ý lấy từ tay áo một quyển sổ nhỏ.

 

"Đây là tin tức sai Tiểu Man xuống núi điều tra mấy hôm nay. Tên tri phủ đó tham lam vô độ, ở ngoài thành một trang viên bí mật, chuyên để cất giấu của cải và lương thực tiện mang theo. Vì quá kín đáo, đến cả bọn Man tộc cũng tìm ."

 

Cha tròn mắt : "Tiểu Man? Con điều tra lúc nào hả?"

 

Ta ưỡn ngực, đắc ý vô cùng:

 

"Chính là hôm đó! Mẹ bảo con cải trang thành ăn mày xin cơm, tiện thể bắt chuyện với mấy trong trang trại. Mẹ , trăm trận trăm thắng!"

 

Đêm , cha dẫn , thể là quá quen tay.

 

thì, cướp bóc là nghề cũ của chúng mà.

 

Chỉ là , trong lòng đều một ngọn lửa.

 

Trước là vì bản sống sót.

 

Lần là vì giang sơn, là vì bách tính, là để bảo vệ đất nước .

 

Nghe xong thôi thấy... thổ phỉ cũng thấy vinh dự hơn hẳn.

 

Khi trở về, cha toe toét đến tận mang tai.

 

Mấy chục xe lương thực, còn ít binh khí.

 

"Tức phụ nhi! Nàng đúng là thần tiên!" Cha quanh Thẩm Ý ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-4.html.]

 

"Tên tri phủ tiền riêng của thành lương thảo đ.á.n.h giặc của chúng , chắc tức mà đội mồ sống !"

 

Thẩm Ý chỉ khẽ , đưa tay phủi bụi vai .

 

"Đây gọi là: lấy của dân, dùng cho dân."

 

7

 

Lương thực , cũng lượt kéo đến.

 

Tàn binh bại tướng của thành Thanh Châu, cộng thêm ít trai tráng nỡ rời quê hương, gom góp cũng hai nghìn .

 

Hai nghìn lên núi, Thương Ngô Sơn thoắt cái trở nên chật chội.

 

Ban đầu, hai phe chẳng thuận mắt chút nào.

 

Hồng Trần Vô Định

Quân chính quy thì khinh bỉ đám thổ phỉ thô lỗ, vô pháp vô thiên.

 

Đám thổ phỉ thì nhạo quân triều đình nhu nhược, để mất cả thành.

 

Thậm chí một , vì tranh một giếng nước, đôi bên suýt nữa choảng đến toạc đầu chảy máu.

 

Thẩm Ý can ngăn.

 

Nàng chỉ sai niêm phong cái giếng .

 

Sau đó, ngay quảng trường tụ nghĩa đường, nàng cho dựng một cái nồi khổng lồ.

 

Trong nồi nấu cháo trắng, hương thơm lan khắp sơn trại.

 

"Muốn ăn cơm ?"

 

Thẩm Ý cao đài, giọng lớn, nhưng vang vọng khắp trại.

 

Bên , nuốt nước bọt ừng ực.

 

"Muốn ăn, thì theo quy củ của ."

 

Nàng đưa tay chỉ lá cờ lớn phía lưng, đó thêu một chữ "Diêm" thật to.

 

"Trên Thương Ngô Sơn , quan binh, cũng thổ phỉ, chỉ những hán t.ử quyết tâm g.i.ế.c giặc cứu nước! Kẻ nào dám gây chia rẽ nội bộ, đừng trách vô tình, ném xuống núi cho sói ăn!"

 

Hôm đó, chỉ lời cứng rắn, Thẩm Ý còn tự to bài “Thư gửi cha ông xứ Thanh Châu”.

 

"…Thanh Châu chẳng là Thanh Châu của quan , mà là của cha ông . Mỗi viên ngói, mỗi tấc đất, đều thấm đẫm mồ hôi xương máu; mỗi ngọn cỏ, mỗi nhành cây, đều mang theo ân tình sâu nặng. Nay Man tộc dẫm đạp, sinh linh đồ thán. Chúng tuy là phường thảo mãng, cũng hiểu đạo lý quốc gia. Thà quỷ c.h.ế.t trận, quyết nô lệ mất nước!"

 

Thanh âm nàng trong trẻo mà dứt khoát, như tiếng chuông lớn giữa đêm đen, gõ mạnh lòng .

 

Những binh lính vốn ủ rũ cúi đầu, dần dần ngẩng cao đầu lên.

 

Những thổ phỉ giờ ngang ngược phóng túng, cũng lặng lẽ siết chặt chuôi đao trong tay.

 

Trong đám , chẳng ai là hô lên đầu tiên:

 

"Thà quỷ c.h.ế.t trận, quyết nô lệ mất nước!"

 

Rồi cả quảng trường nổ tung như thủy triều dâng:

 

"G.i.ế.c Man tộc! Bảo vệ Thanh Châu!"

 

8

 

Khí thế đủ, bước tiếp theo chính là chỉnh đốn quân ngũ, chuẩn chiến sự.

 

Cha , vốn là kinh nghiệm đ.á.n.h trận dày dặn nhất trong trại, đương nhiên thống soái.

 

Thẩm Ý lục lọi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm một bộ giáp cũ.

Loading...