"Đương gia," Thẩm Ý đưa tay chỉ một góc bản đồ, nơi đ.á.n.h dấu là ngõ cụt.
"Chỗ mỏ cũ , quanh năm ẩm ướt ?"
Cha , Diêm Thiết Sơn, ba ngày chạm đến một giọt nước, cổ họng như lửa đốt, cố gắng bật giọng khàn khàn:
"Đó là động chứa của đám thổ phỉ đời , bên trong mát lạnh thật đấy, nhưng sập lâu , nước nôi gì? Ngay cả tổ chim cũng chẳng ."
"Mát lạnh, tức là âm khí nặng."
Ngón tay của Thẩm Ý nhẹ nhàng gõ lên điểm .
"Âm khí nặng, tức là khả năng tụ nước. Hơn nữa, chỗ mỏ cũ , ngay thượng nguồn khe Bạch Long..."
Ánh mắt cha bỗng sáng bừng lên. Dù là thô lậu, nhưng với kinh nghiệm sống bao năm nơi núi rừng, ông lập tức hiểu ý tứ của Thẩm Ý.
"Ý nàng là, sâu trong động, thể thông với một dòng ngầm?"
Thẩm Ý nhiều lời, chỉ nhét thanh đao nàng từng dùng để xử lý tên phản bội hôm tay cha .
"Đi, dẫn tới đó."
Cha dẫn nàng cùng mấy khỏe mạnh nhất lén tiến mỏ cũ đời lãng quên.
Miệng hang từ lâu đá vụn và dây leo che kín, đào bới mất hai canh giờ mới mở một lối .
Bên trong tối om như mực, khí nồng nặc mùi bùn đất và ẩm mốc.
Thẩm Ý đầu. Dưới ánh sáng yếu ớt của đuốc lửa, bóng áo trắng của nàng như hòa lẫn bóng tối.
Bước chân nàng vững chãi, chẳng hề giống một nữ nhân yếu đuối.
"Cẩn thận! Phía là vực sâu!"
Nhị đương gia chột mắt hét lớn, nhưng muộn.
Cha vội kéo mạnh Thẩm Ý , còn chính thì trượt chân, nửa lơ lửng bên rìa hố sâu hun hút thấy đáy.
"Cha!" Ta hoảng hốt hét lớn.
"Không !"
Cha gồng hết sức bám lấy một mỏm đá lồi , miệng nứt nẻ vẫn ráng nhếch :
"Lão t.ử mạng lớn!"
Ngay lúc , Thẩm Ý vùng khỏi tay cha, quỳ sụp xuống, giơ đuốc soi vực sâu.
"Nghe kìa!" Nàng khẽ .
Đó là một tiếng "tinh tong" khẽ, nhưng rõ ràng vô cùng.
Là tiếng nước!
Khoảnh khắc , tiếng nước còn quý giá hơn vàng ngọc.
Cha và Nhị đương gia chẳng buồn nghỉ ngơi, lập tức kéo lên bằng dây thừng.
Thẩm Ý chỉ huy dùng công cụ mang theo, bắt đầu đào xuyên vách hang để mở đường xuống theo vách.
Đến khi dòng suối mát lạnh, ngọt lành mang theo mùi thơm bùn đất tuôn trào , b.ắ.n ướt mặt mũi tất cả , cha ngã đất, ngửa mặt lên trời lớn.
"Lão t.ử sống ! Cả Thương Ngô Sơn sống !"
11
Tìm nước !
Tin tức như mọc cánh, chỉ trong chốc lát truyền khắp núi Thương Ngô.
Có uống nước , kêu lớn: "Phu nhân vạn tuế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-7.html.]
Một binh sĩ cũ của triều đình quỳ sụp xuống đất, dập đầu thật mạnh với Thẩm Ý, giọng như chuông đồng vang dội:
"Đại ân của Thẩm phu nhân, bọn nguyện vì mà xả , thề c.h.ế.t trung thành!"
Hồng Trần Vô Định
Từ khoảnh khắc đó, Thẩm Ý còn là bắt về áp trại phu nhân, cũng chẳng còn là tội phạm triều đình truy nã.
Nàng là cứu tinh của núi Thương Ngô, là trụ cột thật sự của đội quân ô hợp .
Mấy ngày , lòng quân bao giờ phấn chấn đến thế.
Lũ thổ phỉ và binh lính từng nghi kỵ, đề phòng lẫn , vì cùng uống một nguồn nước, vì cùng trải qua sinh tử, cuối cùng cũng hòa một thể.
Họ còn gọi là thổ phỉ, quan binh.
Họ bắt đầu xưng là , là Thương Ngô quân.
Thẩm Tòng Văn bậc thềm tụ nghĩa đường, hết thảy mắt, kiêu ngạo và định kiến trong mắt tan biến, đó là lòng kính phục phát từ tâm can.
Hắn bước tới mặt cha , khom thật sâu:
"Tiểu khi xưa nông cạn, chỉ lễ nghĩa quân thần, chẳng đại nghĩa tồn vong. Thương Ngô Sơn , nếu đại tỷ, tỷ phu, e sớm thành nơi Man tộc lộng hành. Tòng Văn nguyện tiên phong, theo điều động!"
Cha hiếm khi cợt, vỗ vai Thẩm Tòng Văn, trong mắt ánh lên nét tán thưởng của bậc trưởng bối:
"Tiểu t.ử thối, giống đó! Nhớ kỹ, mạng của quân Thương Ngô bọn là do tỷ tỷ ngươi cứu về, sống cho xứng đáng!"
Có nguồn nước, sơn trại lập tức hồi sinh.
Thẩm Ý bảo tiết kiệm dùng nước, chọn mấy kẻ thổ phỉ lặn giỏi, phái họ canh giữ bí mật đầu nguồn, tránh để Man tộc phát hiện.
12
Man tộc cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Mười mấy ngày , lúc bình minh, tiếng trống trận xé toang màn sương sớm núi Thương Ngô.
Chúng bắt đầu công phá núi .
Không dùng mưu kế hoa mỹ, chỉ đơn giản lấy mạng để lấp đường.
Từng đợt từng đợt quân Man tộc, giẫm lên xác đồng bọn, cuồn cuộn như thủy triều đen ngòm tràn lên núi.
"Giữ vững! Nện cho lão tử!"
Cha cởi trần, vung đại đao, trấn thủ ngay cửa trại.
Hết đá lăn thì tháo nhà mà ném, hết gỗ thì ném đá vụn.
Cả cũng nhập trận, khiêng tảng đá còn nặng hơn cả , ném xuống .
"Tiểu Man! Cẩn thận!"
Một tiếng quát lớn vang lên.
Ta còn kịp phản ứng, ai đó đẩy mạnh một cái.
Một mũi tên bén nhọn lướt sát da đầu , cắm xuyên lồng n.g.ự.c cứu .
"Nhị thúc!"
Ta gào lên, nhào tới.
Là Nhị thúc chột mắt.
Kẻ ngày thường keo kiệt nhất, ngay cả một đồng bạc cũng chẻ đôi mà tiêu, suốt ngày lải nhải tích tiền cưới vợ.
Ông ngã trong vũng máu, con mắt duy nhất ánh lên sự u ám đang dần tan biến.
"Khụ khụ... Tiểu Man, chứ?"
Miệng ông trào bọt máu, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ thật khó coi.
"Nhị thúc... đừng c.h.ế.t... gọi ! Mẹ trị thương!"