Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:33:10
Lượt xem: 167

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta đến nghẹn , tay chân luống cuống bịt lấy vết thương m.á.u tuôn như suối nơi n.g.ự.c ông.

 

"Vô dụng thôi..."

 

Nhị thúc nắm lấy tay , run run lôi một cái túi vải từ trong lòng.

 

Túi đẫm máu, bên trong là mấy thỏi bạc vụn, cùng một chiếc trâm bạc thô kệch.

 

"Đây là... tiền cả đời Nhị thúc dành dụm... vốn định... định xuống núi cưới một cô nương xinh ..."

 

Ông thở dốc, ánh mắt dần dịu , như đang thấy bóng dáng vợ từng gặp giữa khói lửa mịt mù.

 

"Cho... cho con... của hồi môn... hoặc... hoặc để con đưa con học..."

 

"Nhị thúc cả đời là phường thô kệch... chịu thiệt vì dốt nát... Tiểu Man... con sách... đừng... đừng như Nhị thúc..."

 

Tay ông rơi xuống.

 

Bọc bạc thấm máu, lăn xuống bên chân .

 

"Nhị thúc——!!!"

 

Ta gào lên một tiếng đau tận tâm can, là tiếng xé gan xé ruột nhất đời .

 

Dưới chân thành, tiếng kèn của giặc Man nổi lên nữa.

 

Lần , chúng đẩy xe công thành, mà là lùa một đám bách tính áo quần lam lũ.

 

già, trẻ con, nữ nhân.

 

Họ Man tộc cầm đao kiếm thúc ép, xua ở hàng đầu.

 

Là dân chúng Thanh Châu kịp chạy nạn.

 

"Bắn tên ! Không b.ắ.n thì chúng sẽ c.h.ế.t chắc!" Thẩm Tòng Văn mắt đỏ hoe, gào to.

 

"Không thể bắn!" Cha giơ tay cản , cả run lên:

 

"Đó là của chúng ! Là bách tính Thanh Châu!"

 

"Không bắn, bọn Man tộc sẽ mượn xác họ mà tràn lên! Tới lúc đó cả núi đều c.h.ế.t sạch!"

 

Cha đau đớn nhắm mắt .

 

12

 

Đời g.i.ế.c đếm xuể, từng lúc nào tay mềm nhũn như lúc .

 

Ngay khi đó, trong đám một bà lão đột ngột lao thẳng lưỡi đao của Man tộc.

 

"Bà con! Đừng lá chắn cho lũ súc sinh nữa! Liều mạng với chúng thôi!"

 

"Liều mạng!"

 

Những dân thường vốn run lẩy bẩy, lấy dũng khí từ , tay tấc sắt liều c.h.ế.t nhào về phía đám Man tộc phía .

 

Dùng răng cắn, dùng đầu húc, lấy thể m.á.u thịt mà ngăn bước thiết kỵ.

 

"Cha! Họ đang giúp chúng !" Ta gào .

 

Thẩm Ý đầu tường, nước mắt như mưa.

 

Nàng vung tay gióng trống trận.

 

"Đùng! Đùng! Đùng!"

 

Tiếng trống vang dội như sấm, như tiễn đưa những bách tính c.h.ế.t, như trấn hồn cho những kẻ còn sống.

 

"G.i.ế.c!"

 

Cha gầm lên một tiếng, nhảy khỏi tường thành, lao thẳng quân địch.

 

Lần , vì những đồng bào dùng tính mạng trải đường cho chúng , chúng tuyệt đối thể thua!

 

Trận chiến , đ.á.n.h cực kỳ gian nan.

 

Lũ Man tộc dân thường liều c.h.ế.t cản bước một chốc, đám thổ phỉ và binh sĩ mắt đỏ ngầu sự dẫn đầu của cha – Diêm Thiết Sơn – đ.á.n.h úp, đội hình tan rã.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-8.html.]

Thế nhưng, lực lượng vẫn quá chênh lệch.

 

Chúng dùng mạng sống để đánh, còn lũ Man tộc dùng biển để tiêu hao.

 

Cho đến hoàng hôn, quân Thương Ngô cuối cùng cũng kiệt sức, mà quân Man tộc cũng tổn thất nặng nề.

 

Tướng giặc gom tàn binh, để t.h.i t.h.ể đầy đất, cam lòng mà rút quân.

 

Chúng thắng .

 

Thắng nhờ địa hình, thắng nhờ cạm bẫy của Thẩm Ý, thắng nhờ sự quật cường của bách tính, càng thắng ở quyết tâm sống c.h.ế.t lùi nửa bước.

 

Thế nhưng, niềm vui chiến thắng , ai thể cảm nhận .

 

Cha khắp đầm đìa máu, như một cái bầu máu, khiêng về.

 

Tay trái của c.h.é.m một nhát sâu thấy xương, bụng cũng trúng một mũi tên.

 

"Không… giữ nổi nữa …"

 

Cha yếu ớt nắm lấy tay Thẩm Ý.

 

"Tức phụ nhi, nàng mang theo Tiểu Man… theo địa đạo đoạn hậu…"

 

Thẩm Ý băng bó cho , lắc đầu bình tĩnh:

 

"Địa đạo chỉ vài , còn núi thì ? Còn thương binh thì ?"

 

"Thế thì chẳng thà c.h.ế.t sạch còn hơn!" Cha cuống lên.

 

Thẩm Ý để ý đến , chỉ một cái thật sâu, cúi hôn lên đôi môi đầy râu của .

 

"Diêm Thiết Sơn, tin ?"

 

Cha sững : "Tin… mạng giao cho nàng, tin?"

 

"Tốt."

 

Ba ngày , nàng một bộ giá y đỏ rực, đó là bộ nàng lén may từ khi còn núi, là để bù cho cha một lễ thành hôn.

 

"Tiểu Man, mang rượu tới."

 

Thẩm Ý bưng một bát rượu, bước lên tường thành sắp sụp đổ.

 

Lúc , đại quân Man tộc đ.á.n.h đến tận cổng trại, đang đập cửa dữ dội.

 

"Dừng tay!"

 

Thẩm Ý quát lớn một tiếng, dùng đúng thứ tiếng của bọn Man tộc mà .

 

13

 

Bọn Man tộc chân thành đều sững sờ.

 

Ngay cả tên tướng lĩnh mặt đầy thịt mỡ cưỡi ngựa cũng ngẩng đầu lên.

 

Hắn trông thấy đầu tường thành, một nữ t.ử vận y phục đỏ rực thẳng tắp.

 

Gió thổi tung mái tóc dài và vạt áo nàng, rực cháy như lửa, đến rúng động lòng .

 

"Ngươi là ai?"

 

Tên tướng Man hỏi bằng giọng Hán ngữ ngập ngừng, cứng nhắc.

 

Thẩm Ý từ cao xuống, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

 

"Ta là chủ nhân của núi Thương Ngô , cũng là mà một lũ ăn sống nuốt tươi như các ngươi vĩnh viễn thể nào hiểu cốt cách của Hán."

 

Hồng Trần Vô Định

Nàng lập tức chuyển sang bằng tiếng Man, giọng lớn nhưng mang theo tiết tấu kỳ lạ.

 

Nàng đang ngâm tụng một đoạn sử thi cổ xưa của tộc Man.

 

Đó là đoạn văn thiêng liêng chỉ xướng lên khi tế tự tổ tiên, kể về vinh quang và lời thề của các dũng sĩ, kể về luật g.i.ế.c hại phụ nữ và trẻ nhỏ.

 

Sắc mặt tướng Man lập tức biến đổi.

 

Đám binh sĩ thành cũng bắt đầu xôn xao.

 

Chúng thể ngờ rằng trong một sơn trại Hán tộc hẻo lánh thế , hiểu kinh văn thiêng liêng nhất của dân tộc bọn chúng.

Loading...