Lấy Cả Giang Sơn Này, Kính Phu Nhân - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-12-20 20:33:46
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nếu tổ tiên các ngươi , con cháu bọn họ giờ đây thành lũ hèn nhát chỉ tàn sát kẻ yếu, e rằng cũng sẽ hổ thẹn cõi Trường Sinh Thiên!"

 

Thẩm Ý quát lớn, giọng đanh thép.

 

Tướng Man tức giận gào lên: "Yêu nữ! Câm miệng!"

 

"Nếu ngươi là dũng sĩ thực thụ, thì hãy đấu phu quân một trận chiến sinh tử! Nếu ngươi thắng, núi Thương Ngô dâng hai tay nhường ngươi. Còn nếu thua, thì hãy dắt theo lũ ch.ó của ngươi cút khỏi Thanh Châu!"

 

Tướng Man phá lên : "Phu quân ngươi? Là cái tên rùa rụt cổ ?"

 

"Két—"

 

Cửa trại bật mở.

 

Cha cưỡi con ngựa già, một tay cầm đao, lao thẳng ngoài.

 

Dẫu trọng thương, dẫu khắp đầy máu, nhưng sát khí trong mắt ông còn hừng hực hơn cả ngọn lửa phía .

 

"Man tộc! Ông đây ở đây!"

 

Đây là một trận quyết đấu kinh tâm động phách.

 

Tướng Man sức mạnh kinh , chùy sói đầu nhọn trong tay múa lên vù vù như cuồng phong bạo vũ.

 

Cha tay trái tàn, chỉ thể c.ắ.n răng dùng tay gắng gượng cầm cự.

 

Vài chiêu qua , cha đ.á.n.h đến hộc máu, nguy hiểm trùng trùng.

 

"Cha ơi!" Ta bụm miệng, dám .

 

Thẩm Ý đầu thành, móng tay bấu chặt lòng bàn tay.

 

Thế nhưng nàng vẫn giữ phong thái kiêu ngạo, cao giọng hô bằng tiếng Man:

 

"Thì đây là nhất dũng sĩ của các ngươi ? Ngay cả một thương cũng đ.á.n.h , chỉ dùng sức như con heo ngu ngốc!"

 

Tướng Man nổi trận lôi đình, nhất thời lộ sơ hở.

 

Chính là lúc !

 

Cha nắm bắt thời cơ, liều mạng hứng một gậy của đối phương, vung thanh đại đao trong tay bổ xuống!

 

"Phập!"

 

Một cái đầu to như đấu bay vút lên.

 

Thi thể đầu của tướng Man chao đảo lưng ngựa một lát đổ sụp xuống đất.

 

Chiến trường lặng ngắt như tờ.

 

Ngay đó, tiếng hò reo vang trời dậy đất nổ tung lên.

 

"Đại đương gia oai phong!!"

 

Cha chống đao thở dốc, định với Thẩm Ý một cái.

 

khẽ nghiêng, ngã khỏi lưng ngựa.

 

"Cha ơi!!"

 

Thẩm Ý vén váy, từ tường thành lao xuống như bay.

 

Khoảnh khắc đó, nàng chạy còn nhanh hơn gió, chẳng còn chút dáng vẻ đoan trang ngày thường.

 

14

 

Nàng ôm lấy cha , đầy máu, nước mắt cuối cùng cũng trào khỏi khóe mắt.

 

"Diêm Thiết Sơn! Chàng c.h.ế.t! Chàng từng sẽ cùng đầu bạc răng long mà!"

 

Cha gắng sức mở mắt, gương mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa của Thẩm Ý, yếu ớt nhếch môi:

 

"Tức phụ nhi... ... ... oai phong ?"

 

Thẩm Ý gật đầu, ôm chặt lấy ông hơn nữa: 

 

"Oai phong, thiên hạ chỉ là oai phong nhất."

 

Ánh tà dương đỏ như m.á.u chiếu xuống ảnh hai họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-ca-giang-son-nay-kinh-phu-nhan/chuong-9.html.]

 

Quân Man mất chủ soái, lòng quân tan rã, bắt đầu lui binh.

 

Núi Thương Ngô, giữ .

 

, sinh mệnh của cha , giờ chỉ như ngàn cân treo sợi tóc.

 

Cha khiêng tụ nghĩa đường.

 

Máu ông như chuỗi châu đứt dây, chảy mãi ngừng.

 

Cây chùy sói tuy đ.á.n.h nát đầu ông, nhưng chấn nát ngũ tạng lục phủ, còn vết tên bụng thì sâu đến mức thấy cả xương.

 

Thầy t.h.u.ố.c theo quân chỉ là hạng nửa mùa, liếc qua liên tục lắc đầu:

 

"Chuẩn hậu sự ."

 

"Cút!"

 

Thẩm Ý đá bay hòm thuốc.

 

Nàng mắt đỏ rực, như sư t.ử bảo vệ con , che chở cha lưng .

 

"Ai dám lời xúi quẩy, c.h.é.m kẻ đó !"

 

Nàng xoay , móc một gói ngân châm từ trong ngực, sai đun một nồi nước lớn, đốt lên mấy chục cây nến, khiến tụ nghĩa đường sáng như ban ngày.

 

"Tiểu Man, thắp đèn." Thẩm Ý nhét tay một ngọn đèn dầu, "Tay run."

 

Ta c.ắ.n chặt môi, gật đầu thật mạnh.

 

Dù nước mắt mờ mắt, cũng dám chớp, giơ cao đèn, chiếu sáng vết thương m.á.u thịt be bét của cha.

 

"Không còn t.h.u.ố.c mê nữa ."

 

Thẩm Ý cầm d.a.o găm nung đỏ và sợi chỉ lòng dê, giọng run run.

 

"Diêm Thiết Sơn, chịu đựng một chút."

 

Hồng Trần Vô Định

Cha mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn gắng gượng nở một nụ :

 

"Được... tức phụ nhi, nàng thêu hoa thế ... khâu mấy vết ... chắc chắn vấn đề gì..."

 

Thẩm Ý hít sâu một , xuống d.a.o dứt khoát, rút mũi tên gãy .

 

"Ư—!"

 

Cha bật lên một tiếng rên, gân xanh khắp nổi cuồn cuộn, móng tay bấu rách cả tấm da hổ , mà vẫn phát một tiếng kêu nào.

 

Đêm , thấy đôi tay của Thẩm Ý, đôi tay từng chỉ mài mực chữ, gảy đàn thêu hoa, giờ đây xuyên qua da thịt m.á.u me.

 

Mỗi một mũi kim, như đ.â.m tim nàng .

 

Mồ hôi thấm ướt xiêm y, sắc mặt nàng còn tái hơn cả cha .

 

Thế nhưng từng thấy nàng kiên cường đến .

 

Nàng đang đoạt từ tay Diêm Vương.

 

Không qua bao lâu, trời bên ngoài cũng sáng.

 

Thẩm Ý cắt đứt sợi chỉ cuối cùng, cả như rút hết xương cốt, ngã gục xuống đất.

 

"Sống ..." Nàng lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống lặng lẽ, "Tiểu Man, cha con sống ..."

 

15

 

Cha hôn mê suốt ba ngày ba đêm.

 

Ba ngày , Man tộc tuy lui binh, nhưng vẫn lởn vởn ngoài xa, ánh mắt như hổ rình mồi.

 

Thẩm Ý chẳng rời nửa bước khỏi giường, ngày đêm túc trực bên giường bệnh của cha , chăm sóc , chỉ huy phòng ngự núi.

 

Nàng gầy rộc trông thấy, hốc mắt trũng sâu, nhưng ánh mắt càng thêm sáng rõ.

 

Đến nửa đêm ngày thứ tư, cha cuối cùng cũng tỉnh .

 

Vừa mở mắt , liền thấy Thẩm Ý đang gục đầu ngủ bên mép giường.

 

Ông giơ tay chạm gương mặt nàng, nhưng động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

Loading...