LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:27:51
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm nhận trong lồng n.g.ự.c của Phong đập mạnh,rồi anh nén lại, vòng tay anh càng siết chặt lấy tôi hơn. Anh nhìn tôi đem cả tấm chân tình đặt lên câu nói
"Cô về đây là một thiệt thòi, nhưng yên tâm đã là vợ tôi rồi thì tôi hứa sẽ không để ai ăn h.i.ế.p cô đâu!
Tôi nhìn Phong sâu nặng không nói nên lời, cũng bất ngờ khi anh nói ra câu nói đó,vì tôi không nghĩ rằng sẽ có lúc tôi nhận được một câu nói đủ sâu đủ ấm áp đến vậy.Câu nói này suốt mười mấy năm qua chưa một lần tôi nghe ai nói cả, cái chân tình trong câu nói đó đối với tôi nó ngọt ngào làm sao? Phút chốc tâm tư tôi vỡ òa, nước mắt rơi lã chã. Phong nhìn tôi lập tức trên khuôn miệng nở ra một nụ cười thật đẹp,anh hỏi
"Khóc cái gì? Cảm động à?
Biết Phong đang trêu nhưng tôi vẫn quyết ép sát đầu mình vào n.g.ự.c anh rồi thổn thức không ngừng…
Tay Phong lại lần nữa sờ vào mặt tôi, anh lau đi hai hàng nước mắt của tôi vừa rơi xuống sau đó vén luôn mấy sợi tóc vừa rơi ra vào bên tai tôi..anh tiếp tục nói
" Nín đi...khóc lần này thôi rồi từ mai phải thật kiên cường nhé Ngọc My?
" Ngọc My"
Phong vừa gọi tôi là Ngọc My?
Tôi ngạc nhiên ngước lên, đôi mắt vẫn còn đang ướt sũng nhưng nhìn anh đầy kinh ngạc, tôi run run hỏi lại…
"Anh vừa gọi tôi là gì?
Phong thấy tôi bất ngờ thì anh dường như chẳng có chút gì là khó hiểu chỉ nhìn tôi chăm chú rồi bình thản trả lời
" Thì cô là Ngọc My? Tôi gọi sai à?
Lần này khi nghe rõ tên mà Phong gọi, tôi chỉ biết đứng thừ người ra, Ngọc My là tên của chị tôi mà? Tại sao anh lại gọi như thế? Hay là anh không phân biệt được tôi và chị My.Nhưng mà chẳng phải từ hôm qua khi bước vào đây tôi có nói với Phong tôi tên Vy rồi mà? Tại sao anh lại hỏi tôi như thế cơ chứ?
Nghỉ có sự nhầm lẫn gì ở đây nên tôi liền hỏi
"Tại sao anh lại nói tôi tên Ngọc My, chẳng phải hôm qua tôi…
Tôi chưa nói hết câu Phong đã nhìn tôi cười nửa miệng rồi đưa tay lên miệng suỵt khẽ một cái ý như ra hiệu bảo tôi im lặng.
Sau đó khi tôi đứng bất động ngơ ngác nhìn Phong thì anh liền ghé sát tai tôi anh nói nhỏ
" Tôi biết cô tên Vy, nhưng từ nay cứ sử dụng tên Ngọc My đi. Sẽ có lợi chứ không có hại cho cô đâu.
"Nhưng mà…
" Cấm cãi…
Phong làm bộ ra mặt nghiêm túc, còn trừng mắt nhìn tôi nữa làm tôi cũng đành nghe lời mà im lặng, tôi bĩu môi rõ dài nhìn Phong sau đó chẳng nói thêm gì...Mãi cho đến khi bên ngoài phòng tôi nghe tiếng la hét ỏm tỏi, ánh sáng rực trời,tôi nhìn ra ngoài lắng tai nghe tiếng mọi người nói
"Bà cả lên cơn co giật rồi, mọi người ơi báo cho ông biết đi...mọi người ơi.
Nghe câu đó chẳng riêng mình tôi ngay cả Phong cũng nhõm dậy hẳn, anh mở cửa sổ he hé ánh mắt lo lắng nhìn ra ngoài, tôi tò mò cũng hướng ánh mắt nhìn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-11.html.]
Phía sau căn nhà lụp xụp kia mọi người xôn xao hẳn lên tôi còn thấy có cả ông Trần ở đó. Quay sang Phong tôi nói
" Tôi đi ra đó nha? Anh đi không?
Phong níu tay tôi lại khẽ nói
"Đừng đi…?
Tôi ngạc nhiên nhìn Phong, nhìn bàn tay anh đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình đầy khó hiểu, cảm nhận hình như Phong có điều gì đó khó nói thì phải, kiểu như tâm tư đang rất nặng lòng lo lắng về bà cả nhưng chẳng thốt ra được nên lời ...à mà khoan bà cả? Bà cả có đúng là mẹ của Phong không? Nghĩ đến đây tôi liền lập tức lên tiếng hỏi
" Bà cả là mẹ của anh có đúng không?
Tầm mắt Phong lúc này chợt khựng lại, anh nhìn thẳng vào mắt tôi,nặng nề kìm nén cảm xúc của mình vào trong rồi gật đầu với tôi.
Vốn đã đoán ra được điều đó rồi nên tôi cũng chẳng mấy bất ngờ, rút tay ra khỏi bàn tay Phong tôi bức xúc nói
"Vậy sao anh không cho tôi đi. Chẳng lẽ mẹ anh gặp nguy hiểm anh lại trơ mắt ra nhìn bà ấy c.h.ế.t à?
Lần này hai mắt Phong lại long lên xồng xộc, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, đ.ấ.m mạnh vào tường khó khăn lắm Phong mới nói ra được thành lời
" Bà ấy là mẹ nhưng chính bà ấy lại muốn g.i.ế.c tôi…Bây giờ bà ta có chuyện gì cũng là đáng đời bà thôi
Tôi đứng hình...trợn tròn mắt nhìn Phong không thể tiếp thu ngay được lời Phong vừa nói nên chỉ biết há hốc mồm, bà cả là mẹ ruột của Phong thì tôi có thể tin được nhưng mẹ lại đi g.i.ế.c con thì...không thể nào có chuyện hoang đường như thế…
Bên cạnh Phong liền đi tới bên chiếc giường rồi ngồi xuống, tôi thấy Phong lộ rõ trên khuôn mặt sự bất lực, ngó xuống bàn tay anh đầy m.á.u đỏ, tôi hốt hoảng bước đến, cầm tay Phong lên nhìn vào mấy vết trầy trên tay anh lúc nảy đ.ấ.m vào tường mà lo lắng hỏi
"Tay anh chảy m.á.u rồi kìa, không thấy đau à?
Phong lắc đầu, giọng nói trầm hẳn đi
" Không? Vết thương nhỏ này có là gì?
"Đau lắm đó, anh ngồi yên để tôi ra ngoài hỏi xem trong nhà có sẵn bông băng và thuốc rửa không nha.
" Không cần đâu?
"Sao vậy?
Bất ngờ Phong níu tay bảo tôi ngồi xuống giường bên cạnh anh, sau đó ánh mắt anh nhìn xa xa vào một khoảng không vô định rồi anh nói
" Thà là để tôi đau vết thương này, còn hơn là chịu đựng vết đau trong lòng mà bao năm qua không thể nào chữa trị được.
"Chuyện như thế nào anh nói rõ tôi xem…
Tôi vô thức mở lời hỏi Phong câu đó nhưng hỏi xong rồi tôi lại nghĩ chắc Phong sẽ không trả lời đâu, vì ít ai tự dưng đi khui ra câu chuyện cuộc đời của mình cho một người lạ mới gặp đâu, nhưng không ngờ tôi hỏi vừa dứt câu thì Phong đã thuận tình trả lời
" Tôi chỉ biết năm tôi lên 5 tuổi, mẹ tôi nhẫn tâm đẩy tôi từ trên núi ngã xuống để g.i.ế.c tôi chết, nhưng may sao chú bảy tài xế lái xe cho gia đình cứu sống tôi và đưa tôi trở về gia đình, từ khi tôi tỉnh lại tôi bị mất đi luôn trí nhớ, lúc nào cũng trong trạng thái ngơ ngơ như một thằng khùng, mới ba năm nay tôi nhớ ra mọi chuyện nhưng vì muốn biết lý do tại sao mẹ tôi lại muốn g.i.ế.c tôi nên tôi đành phải giả vờ đến hôm nay…