Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:27:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" Con cảm ơn ba đã thương tình, phận con thấp hèn con chẳng mong đòi hỏi chi cả,chỉ mong gia đình mình thương tình mà cưu mang con thôi ạ.

Ông Trần nghe tôi nói xong liền nheo mắt sau cặp kính cận rồi nở ra một cười vui vẻ

"Đúng là ta không nhìn nhầm người..khà khà thôi muộn rồi con về phòng nghỉ đi.

" Dạ ba cũng nghỉ sớm đi ạ. Con chào ba…

"Ừ

Đoạn tôi định bước ra ngoài và đi về phòng thì bên cạnh phía sau có người vén chiếc màn từ trong đi ra, tôi nghe tiếng bước chân liền khựng lại rồi quay sang nhìn, ông bác sĩ vẫn còn mặc chiếc áo blu trắng trên người đang trao đổi với ông Trần

"Thưa ông bà cả qua cơn nguy kịch rồi ạ, cũng may gia đình phát hiện kịp, nhưng sau khi qua thăm khám tôi phát hiện ra hình như bà có sử dụng thuốc trị an thần trong chén thuốc thường ngày, vì liều lượng khá nhiều khiến bà bị sốc thuốc và chứng mất trí nhớ của bà càng ngày càng nặng hơn khi sử dụng chất đó có thể dẫn đến tâm thần luôn ạ.

Ông Trần cau đôi mày nét mặt lo lắng hiện lên tia giận dữ lập tức hỏi lại

" Thuốc của bà ấy hằng tháng là do ông kê toa, tại sao trong thuốc lại có thuốc an thần, chuyện này ông nói rõ cho tôi nghe.

"Chuyện này...thưa ông để tôi đem toa thuốc về xem qua rồi mai tôi cho ông câu trả lời được không ạ. Vì kỳ thực đơn thuốc tôi cho bà uống hằng ngày không có thành phần thuốc an thần.

Ông Trần phủi tay, nét mặt vẫn tỏ ra vô cùng tức giận nhìn ông bác sĩ kia

" Được ông về đi. Ngày mai tôi muốn nghe câu trả lời thỏa đáng. Nếu là do ông sai sót thì ông quán thuốc của ông không cần phải mở cửa nữa.

Ông bác sĩ bây giờ xanh mặt lập tức cúi đầu

"Vâng thưa ông

Ông bác sĩ bước đi thẳng ra ngoài, tôi cũng vội bước theo, bỏ lại sau lưng là ông Trần đang gấp gáp đi vội vào trong buồng.

Từ nãy đến giờ nghe toàn bộ câu chuyện của họ trao đổi nó khiến cho tôi không khỏi bàng hoàng,đúng là tôi cũng quên mất, lúc nảy nghe mọi người xôn xao về bà cả bị co giật rồi thì ông Trần cho gọi nên tôi chẳng để tâm đến, đến giờ ông bác sĩ nói tôi mới nhớ ra...Đứng bên ngoài dựa lưng vào cây cột tôi vờ suy nghĩ trong đầu mấy lời ông bác sĩ vừa nói ...thì trong thuốc bà cả có sử dụng thuốc an thần,theo tôi biết thuốc an thần nếu sử dụng thời gian dài chắc chắn sẽ mất luôn trí nhớ,đừng nói dùng thuốc quá liều còn có thể sốc thuốc hoặc là dẫn đến hôn mê,ảnh hưởng đến tính mạng.Mà bà cả bị điên chắc chắn bà không thể nào biết về những loại thuốc rồi với lại bà luôn ở trong nhà này chẳng đi đâu được cả thì làm sao có thuốc trong tay mà uống. Nghĩ đến đó tim tôi lại đập mạnh,trong đầu tôi phút chốc lập tức lóe lên một suy luận" Chắc chắn có người lén bỏ thêm thuốc vào trong đơn thuốc hằng ngày của bà cả rồi. Mục đích của họ là gì? Tôi đoán là muốn bà mãi mãi không thể nhớ lại được, hoặc muốn bà từng ngày ngấm thuốc và c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn...nhưng mà ai là người hại bà thì tôi lại chẳng suy nghĩ ra...Nghĩ đến đó tự dưng tôi rùng cả mình, đâu đó sau lưng lại có cơn gió lùa đến khiến tôi lạnh buốt, nhanh chân co giò tôi chạy thẳng một mạch về phòng, sợ hãi thật, cái nhà này đúng là sợ hãi thật

Thấy tôi trở về phòng trong tình trạng mặt mày tái mét lại thở hổn hển. Phong liền ngồi bật dậy, cẩn thận đi tới khoá chặt cửa phòng lại rồi đứng đối diện tôi. Anh lên tiếng

"Có chuyện gì?

Tôi nhìn thấy Phong, biết mình về đến phòng rồi mới yên tâm, hít một hơi dài cho thoải mái, tôi trả lời

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lay-chong-khung/chuong-14.html.]

" Tôi mới vừa nghe được một chuyện quan trọng?

Phong nghe thế liền ngồi xuống,vừa vỗ vai tôi anh dịu giọng trấn an

"Chuyện gì thì cứ bình tĩnh trước đi đã, xem kìa mồ hôi đổ ướt cả mặt rồi kìa?

Nói rồi Phong liền với tay rút cái khăn mặt trên đầu giường rồi cẩn thận chậm mấy giọt mồ hôi trên mặt cho tôi, hành động này của anh bất giác khiến cho tôi thật sự rất ấm lòng, tay anh nhẹ nhàng duy chuyển cái khăn trên mặt cứ như thể anh sợ tôi đau vậy. Đúng là tư duy của Phong rất khác người nếu như là người khác họ sẽ gấp gáp hỏi lại tôi là có chuyện rồi rồi thì bắt tôi kể lại rành mạch mọi chuyện, còn Phong, anh như thể không quan tâm chuyện mà tôi nói, anh chỉ quan tâm đến tôi mà thôi…

Bất giác tôi nhìn Phong ngượng ngùng, cả khuôn mặt mình đỏ bừng bừng lên.

Khẽ nhấc mi mắt Phong khựng tay lại anh nhìn tôi, lúc bốn mắt chạm nhau,tôi trông Phong đẹp trai hơn bao giờ hết, từ ánh mắt lạnh lùng, đôi mày rậm,vầng trán cao, sống mũi thẳng tắp,lại còn có cả hai má lúm đồng tiền, quả thật ông trời rất ưu ái cho Phong vì càng nhìn Phong tôi lại càng thấy anh đẹp trai nổi bật hơn hẳn những chàng trai trong làng, càng đối diện Phong hình như càng khiến tôi bị suy mê anh không lối thoát .

Phong nhìn tôi hắng giọng giễu cợt nói

"Mê tôi hả?

Tôi như đang lạc vào cơn mê bị câu nói của Phong gõ mạnh vào đầu đánh cho thức tĩnh, nhanh chóng đưa tay đẩy mạnh Phong ra, tôi bĩu môi một thước nói

" Tôi mà mê anh hả? Mơ đi?

"Vậy sao nhìn tôi như muốn nuốt tôi luôn vậy hả? Hả?

" Ờ thì...ủa mà lúc nảy anh hỏi tôi câu gì tôi quên rồi.

Tôi giả vờ gãi đầu hỏi nhầm lảng tránh câu hỏi kia của Phong? Không ngờ Phong lại nhìn tôi cười gian manh, sao đó đưa tay lên gõ nhẹ một cái cốc trên đầu tôi. Phong lại tự tin nói

"Đã là vợ chồng rồi mà còn ngại à? Vợ mê chồng có gì sai đâu mà không dám trả lời.

Tôi nhìn Phong không khỏi đỏ mặt, không nghĩ anh ta lại không chịu buông tha cho tôi nên không chần chừ tôi gật đầu luôn rồi mạnh dạn trả lời

" Ờ mê đó rồi có chi không? Ủa mà có thằng chồng nào không cho vợ mê mình đâu hả? Sao anh ngộ quá vậy? Đôi lúc đâu cần cứ phải hỏi lên câu thẳng thắng như thế vậy không?

Phong nhìn tôi cười đắc ý

"Cần chứ? Ha ha vậy là cô thừa nhận mê tôi rồi nha…

" Anh?

Tôi quay mặt luôn sang một bên chẳng thèm nhìn Phong nửa, thật không nghĩ anh ta lại gài tôi như thế, đàn ông gì mà? Quá đáng thật mà.

Loading...