Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:28:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" Cô nghĩ cô là ai, cô thề tôi tin à? Mọi chuyện rành rành thế này cô có chối cũng không được đâu nên không phải nói nhiều. Hôm nay tôi không thể tha thứ cho cô được.

Tôi mím môi thật chặt, căm phẫn nhìn cái nhà này,bao nhiêu uất ức trong lòng càng bùng phát nhưng chẳng thể nào nói tiếp mà tôi chỉ lặng lẽ âm thầm gạt đi giọt nước mắt đang rơi xuống của mình. Mãi một lúc sau khi tâm mình bình tỉnh lại tôi mới ngẩng đầu lên nhìn trực diện ông Trần trần tình

"Thưa ba, mọi chuyện ba đã điều tra rõ ràng chưa? Con đã từng nghe tiếng của ba, đã từng rất ngưỡng mộ ba, nhưng giờ đây cách hành xử của ba thật sự khiến cho con rất thất vọng.

Ông Trần nghe tôi nói bàn tay ông không tự chủ mà run rẩy hẳn lên, cho đến khi nghe tôi nói hết lời đôi mày ông đã nhíu chặt , trừng mắt nhìn tôi với sự tức giận nói

" Tôi không nghĩ cô là người có tâm địa xấu xa lại còn mất dạy hỗn hào, con Sen đâu vả miệng mợ hai mày cho ông?

Tôi bất ngờ tột độ không nghĩ ông lại hành xử một cách vô lý như thế. Không chấp nhận tôi gắt lên

"Ba ?luật pháp nào cho ba hành hạ người khác tại gia đình hả, ba có biết tự ý đánh người là phải chịu tội hay không?

Ông Trần nhìn tôi nhếch môi mỉa mai

" Quốc có quốc pháp

Gia có gia quy. Phàm là người nhà làm điều sai thì trong nhà sẽ xử lý trước.

Rồi ông quay sang con Sen đang đứng. Ông quát lớn

"Còn không mau nghe lời ông, hay mày cũng muốn bị đánh hả?

Con Sen răm rắp nghe lời, vốn dĩ nó chẳng ưa tôi nên khi nghe ông Trần sai việc nó hả hê lắm.

Trong phút chốc nghiệt ngã đổ xuống đầu của một đứa con gái mới lớn, nổi hàm oan không thể giải bày...

Từng cái tát giáng xuống mặt tôi đau điếng, cảm nhận hình như có bao nhiêu sức lực là con Sen nó dồn hết vào tay nó nên chỉ mới mấy cái tát là khuôn mặt tôi đã sưng húp lên rồi, tôi đau lắm, nhưng không khóc,cố cắn răng kiềm chế cơn tức giận đang sôi sục, cho đến khi ông Trần bảo con Sen dừng tay tôi tựa hồ như khuôn mặt mình chẳng còn cảm giác chi nữa,nó tê dại đi trên khóe miệng một mùi tanh ập đến, cái vị mằn mặn của m.á.u thấm từ trong miệng tôi tuôn ra.

Ngồi trước mặt ,ông Trần tiếp tục nhìn tôi lên tiếng

" Cô đã biết lỗi của mình chưa?

Tôi không phục nên mạnh dạn trả lời

"Con không có lỗi ?

" Cô?

Ông Trần tức đến độ không nói nên lời,lúc này bà hai mới khép được khuôn miệng của sự hả hê khi nhìn tôi bị đánh, bà quay sang chìa bàn tay trắng muốn áp lên ngay n.g.ự.c của ông rồi vuốt ve nói

"Thôi anh đừng có giận mà hại thân, dạy dỗ thế là đủ rồi.thôi bảo mọi người giải tán anh ạ.

Rồi bà hai quay sang chúng tôi nói

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-21.html.]

" Bọn bây đi ra đi, chuyện bà cả tới đây kết thúc, còn vợ thằng Phong mình có lỗi thì nhận lỗi, mau xin lỗi ba bây đi.

Tôi lắc đầu phản bác trước câu nói của bà hai với vẻ cương quyết

"Con không có lỗi nên không nhận lỗi đâu, sẵn đây con nói luôn cho ba và mọi người biết, nếu mọi người tin con, thì ngày nào con còn làm mợ hai nhà này thì chuyện má cả bị hại con nhất định sẽ điều tra ra người hại má.

Trước sự quả quyết của tôi ông Trần im lặng một lúc lâu mới thở dài, tâm tình có vẻ không tốt cho lắm ,bà hai nghe tôi nói hết câu thì như muốn phát điên lên, bà ta nhìn qua ông định mở miệng giục ông phạt tôi tiếp nhưng đột nhiên ông đưa tay ra hiệu bảo bà im lại nên dù tức tối lắm bà cũng chẳng dám trái lời ông,còn bà v.ú với con Sen thì khuôn mặt nhìn lạ lắm, như kiểu không thể nào ưa tôi nổi,nhưng trước mặt ông Trần không dám hó hé nên chỉ đứng đó chờ đợi lệnh của ông.

. Bất ngờ ông Trần lên cơn mệt ông ấy không nói chỉ khoác tay ra hiệu cho mọi người lui ra.

Bà hai bên cạnh cùng ông bác sĩ ,bà v.ú và con Sen vội vã nhanh chóng đỡ ông Trần vào phòng.Mọi chuyện tạm gác lại.

Sau khi ra khỏi cửa dì Lành với bé Linh liền chạy đến đỡ tôi. Họ liên tục hỏi

" Mợ có đau không mợ?

"Sau mợ dại thế,trước mặt ông mà mợ cứ trả lời thế thì bị ông đánh cho đấy?

" Thôi con đưa mợ về phòng nghỉ nha.

Họ nói, họ hỏi bên tai tôi nhiều lắm nhưng tôi chỉ cười nhạt rồi hỏi họ một câu

"Mọi người tin tôi không?

Bé Linh lập tức nhìn tôi gật đầu, nó nó

" Con tin mợ?

Tôi mỉm cười nhìn nó,chỉ một câu nói thế thôi cũng đủ là lòng tôi ấm áp. Cơ mà khi quay sang nhìn dì Lành, tôi chỉ nhận lại sự im lặng và thở dài của dì. Cuối cùng lòng tôi lại nặng nề thêm…

Về đến phòng tôi mở cửa đi vào, Phong đang ngồi cạnh cửa sổ nghe tiếng động anh vội quay ra, khi thấy tôi trông bộ dạng thảm hại anh liền bước tới, chẳng sốt sắng hỏi tôi nguồn cơn của sự việc, anh liền giúp tôi đóng chặt cánh cửa phòng lại, nhẹ nhàng kéo tay bảo tôi ngồi xuống giường, rồi anh ngồi bên cạnh, anh đưa tay lên, nhẹ sờ vào mặt tôi, hơi nhíu mày ánh mắt anh nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của tôi đầy lo lắng rồi anh thấp giọng hỏi

"Đau không?

Bao nhiêu uất ức của tôi vì câu hỏi này của anh liền tuôn trào ra, tôi vô tư gục đầu luôn vào lòng Phong mà khóc ngon lành, khóc đến độ tấm áo sơmi ngay n.g.ự.c anh ướt sũng, bao nhiêu sự tình oan trái tôi vừa khóc vừa kể lại hết cho Phong nghe…

Cho đến khi câu chuyện kết thúc. Tôi cảm nhận lồng n.g.ự.c Phong run lên, một tay anh xoa đầu tôi, một tay anh bóp chặt thành nắm đấm, nhưng Phong chẳng nói gì, tôi chỉ nghe anh thở dài,vòng tay anh vô thức trong phút chốc ôm chặt lấy tôi.

So với việc bị đánh đau lúc nảy thì cái ôm của Phong lúc này như một liều thuốc giảm đau hữu hiệu.Tôi không phản kháng cứ thế rút sâu vào lòng anh như thể muốn được anh che chở nhiều hơn.

" Ổn chưa?

Nghe Phong hỏi tôi liền ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của anh đang nhìn tôi đầy lo lắng tôi mới khẽ gượng ngồi ngay ngắn lại rồi gật đầu.

Anh đưa tay lau nhẹ vệt nước mắt trên má tôi. Anh nói

"Hay là cô trốn đi đi?

Loading...