LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:28:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Dạ tôi đi chợ thưa bà?
Bà hai liếc sang tôi, thấy tôi không trả lời bà liền vẩy tay bảo dì Lành đi vào trước, còn mỗi tôi ở lại bà liền giở giọng bắt bẽ
" Còn con, đi đâu đó? Sao hỏi không trả lời.
Tôi nhìn bà hai với con Sen, biết thế nào tý nửa họ cũng kiếm chuyện nên khẽ thở dài trong lòng,thật tình không muốn đối diện với họ chút nào nhưng mà càng nhìn bà hai tôi lại khó chịu thật sự, bà hai đâu có lớn hơn tôi bao tuổi thế mà lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây là người lớn, một tiếng gọi tôi là con không biết bà ta có ngượng miệng không nữa.
"Con đi theo dì Lành ra chợ mua thuốc uống thôi ạ!
" Thuốc gì? Bệnh tật gì mà cần thuốc hả? Nhà này c.h.ế.t chủ rồi hay sao không biết xin phép ai?
"Sao má biết con không xin phép ạ?
" Thì?
Bà hai định lên tiếng bắt bẽ tôi tiếp nhưng đúng lúc đằng sau ông Trần đi đến.Không biết ông định đi đâu mà quần áo chỉnh tề lắm. Ông chắp hai tay đằng sau đi tới nghiêm mặt lên tiếng trả lời bà
"Bộ em mong gia đình này c.h.ế.t chủ lắm hả? Mới sáng sớm có cần bắt bẽ dâu con vậy không Phụng?
Ông Trần nói ra câu đó tự nhiên tôi có chút ấm lòng vì dù sao ông cũng còn coi tôi là dâu con, chứ như hôm qua thấy ông đối xử nặng lời, lại còn cho người đánh tôi nói thật tôi chạnh lòng và có ác cảm với ông lắm,nhưng mà thôi chuyện nào ra chuyện đó.... Tôi thấy ông nhanh chóng cúi đầu
" Con chào ba ạ.
Ông Trần nhìn tôi gật đầu. Quay lại thấy ông,con Sen cũng lập tức cúi đầu chào, nãy giờ nó chưa lên tiếng gì nên không chút lo sợ chỉ có bà hai thấy ông là lập tức biến sắc, mấy lời định bắt bẽ tôi trôi tuột xuống cổ họng luôn, sắc mặt cũng rỏ thay đổi.
Bà đi lại cạnh ông khẽ ôn nhu nhỏ giọng giải thích
"Anh cứ trách nhầm em, tại em thấy Ngọc My vừa từ bên ngoài đi về, chẳng biết đi đâu có việc gì nên em hỏi thôi. Thế mà nó có trả lời em đâu, em giận nên mới trách nó chứ em nào dám nói chi mà anh bắt lỗi em nặng lời thế?
Tôi nghe bà hai giải thích không khỏi bực mình, vốn mới sáng không muốn đôi co thế mà bà ta cứ kiếm chuyện ,lại còn đặc điều nên tôi liền mở lời nói cho ông rỏ
" Con có nói là con đi chợ với dì Lành mà má còn bắt lỗi sao con không xin phép.Con dù nghèo chớ con đâu phải loại không biết trước biết sau, đâu phải ỷ là mợ hai nhà này rồi muốn làm chi thì làm không coi ai ra gì đâu má?
Bà hai nghe tôi trả lời càng tỏ thái độ ganh ghét, cái mặt đỏ bừng lên.Quay sang ông bà ta cứ vùng vằng
"Đó anh thấy chưa? Con dâu anh đó. Nó trả lời mà móc họng em đó anh thấy chưa hả?
Nhìn bà hai mà tôi không khỏi tức cười, ủa chơi gì lai méc? Cơ đúng là thật sự câu tôi vừa trả lời cũng có ý móc mỉa bà thiệt, mà hình như ông Trần cũng không khó để nhận ra nên khi ông quát mắt nhìn sang tôi tỏ ý răng đe tôi chỉ biết cúi đầu nghe lời,khẩu hình miệng cũng nhanh chóng khép chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-30.html.]
Bên kia ông trầm mặt nghiêm khắc nói với bà hai
" Thôi thôi mới sáng cứ nói qua nói lại còn ra thể thống gì?Em đó nó mới về thật sự có lỗi thì hãy phạt còn nó có không biết mà làm sai thì mình dạy bảo nó lại, sao cứ phải xồn xồn lên .Mà nè anh định ra xưởng có chút chuyện. Em muốn đi không?
Bà hai nghe thế hai mắt liền sáng rỡ nhanh chóng trả lời
"Em đi chớ. Sẵn ghé chợ anh mua vào xấp vải cho em nha.Em thấy người ta đang nhập hàng về loại vải mới lắm.
Ông Trần gập đầu cái rụp, nhìn bà âu yếm
" Ừ. Chỉ giỏi mấy việc đó thôi. Em vào trong chuẩn bị đi rồi ra. Xe cậu Hải chuẩn bị rồi kìa.
"Dạ..Anh đợi em tý nhé. Em vào rồi ra liền.
Bà hai nhanh chóng đi lẹ vào trong, con Sen cũng lui bước theo bà, ở ngoài đây chỉ còn có mỗi tôi và ông. Ông liền hắng giọng lên tiếng dạy bảo
" Còn con nữa, sau này má hai có nói gì thì nhịn xíu cho êm nhà êm cửa. Má bây cũng còn trẻ nên hiếu thắng. Ba không muốn dâu con trong nhà mà cứ kiểu ngang hàng với má thế đâu.Nhà này sống phải biết quy tắc. Con nghe ba dặn không hả?
Tôi im lặng nghe ông dạy, từng câu từng chữ ông nói chậm rãi nhưng chắc câu đủ để cho tôi hiểu được rõ sự việc ông cần muốn nói là gì? Mà ông nói đúng nên tôi càng không thể cãi, vô thức tự nhiên nhớ lại câu Phong từng dặn.Nhận thấy mình cũng có lỗi nên tôi liền cúi đầu trước ông nhận phần sai của mình.
"Dạ con hiểu rồi ạ. Con xin lỗi ba về sau con không như vậy nữa.
Ông Trần khẽ hài lòng. Gương mặt ông giãn ra rồi nhìn tôi ,ông nói
" Ừ con biết vậy là tốt. À mà ba có chuyện này muốn nói với con.
Tôi thấy ông có nói có vẻ là chuyện quan trọng nên cũng nhanh chóng trả lời
"Dạ có việc gì ba cứ dạy ạ?
Ông Trần khẽ lắng lại tâm tư,trong đáy mắt mang theo cả muộn phiền ông nhìn tôi lên tiếng như thể muốn gửi gắm nỗi lòng đang mong mỏi của ông
"Vợ thằng Phong chắc con biết không đơn thuần ta cưới con về nhà này đúng không?thôi thì để ta nói luôn một phần là do nguyện vọng của mẹ thằng Phong với một phần Ba cũng lớn tuổi rồi con cũng nên tranh thủ với thằng Phong tìm cho ba má một đứa cháu nối dõi nhé.
Nghe ông nói tôi không khỏi bất ngờ, lại cả việc sinh con, tôi còn nhỏ mà chưa có nghĩ đến chuyện đó nên có chút xấu hổ. Tôi ấp úng khó khăn trả lời
" Ba...con...con...nhưng mà anh Phong bị khùng thì làm sao con với anh ấy….hả ba.
Thật ra chuyện Phong không bị khùng thì tôi biết rõ, nhưng lời đề nghị này đến quá bất ngờ. Cứ nghĩ chắc ông rầu vụ Phong khùng sợ Phong không thể có con được nên ông mới nói với tôi,kiểu như muốn tôi coi đó là trách nhiệm của mình mà cố gắng.Thế nên tôi mới lấp l.i.ế.m bằng cách nói lý do Phong bị khùng để ông thấy khó rồi không đặt nặng trách nhiệm lên tôi ,thế nhưng khi nghe câu trả lời từ tôi ông lại bật cười rất chi là thoải mái nheo nheo đôi mắt màu hạt dẻ trũng sâu bởi thời gian ông nhìn tôi khẳng định một câu chắc nịch