Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:28:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nó khùng nhưng ba tin chuyện đó nó có thể làm được.Vấn đề này khó hay không khó quan trọng nằm ở con có muốn hay là không mà thôi?Ba nói vậy chắc con hiểu?

Ông Trần và bà hai lên xe đi, tôi cũng vội bước nhanh đi vào trong.Vừa đi vừa suy nghĩ đến lời của ông nói càng làm tôi thêm lăn tăn, cái vấn đề không phải chuyện sinh con mà ông vừa nói, vấn đề tôi nghĩ nảy giờ là câu cuối ông Trần nói, tôi cảm nhận ông Trần là người không đơn giản, một cái đầu lạnh chủ một phân xưởng lớn nhất vùng, chắc chắn ông đủ thông minh nhật ra mối quan hệ giữa tôi và Phong? Cả chuyện Phong bị khùng? Ông đã phát hiện hay chưa đó cũng là một câu hỏi khó.

Mang một bụng tâm trạng đi vào nhà, đến căn phòng quen thuộc tôi tự nhiên đưa tay lên vặn chốn,vừa mở cửa phòng ra đã thấy trước mắt mình là bóng hình quen thuộc,Phong ngồi lặng lẽ ngay cạnh cửa sổ, ánh mắt anh trầm buồn dán chặt vào chậu cây xấu hổ đặt ngay góc tường.

Tôi khẽ nhẹ tay đóng chặt cánh cửa lại, đi thật nhẹ đến gần Phong. Nhìn vào bông hoa mới nở nơi ánh mắt đang nhìn chăm chú của Phong tôi nhẹ giọng lên tiếng

"Cây này ra hoa đẹp nhỉ,cánh hoa nhỏ xíu màu hồng phấn thêm chút mỏng manh càng nhìn nó càng say mê ý, nhưng lại chẳng dám chạm vào vì sợ nó giật mình rồi phải thu mình lại.

Phong nghe tiếng tôi anh quay mặt nhìn, giọng anh có chút trầm trả lời ngay

" Em có biết tại sao anh lại đặt cây này ở đây mà không phải loại cây nào khác không?

Tôi thuận miệng đáp trả

"Vì anh thích?

Phong cười buồn khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn ra phía xa nơi căn phòng xập xệ của bà cả từng ở.

" Vì loài hoa này mang tên của mẹ anh, và cách sống của nó hao hao giống tính cách anh ngày trước, lúc nào cũng sợ người khác sẽ hại mình nên không dám phản kháng cứ phải rút đầu giả vờ mình là người ngu si chẳng biết việc chi cả,Bây giờ thì anh khác rồi, đặt cây mắc cỡ này ở đây để nhắc nhỡ cho anh nhớ lại mình của ngày trước nhu nhược như thế nào. Và dặn lòng không được như thế, không để ai coi thường đến sự hiện diện của mình.

Tôi đứng im lặng nghe rõ từng lời Phong nói,tôi cảm nhận tâm tư của anh sâu lắng và có nhiều nỗi thống khổ trong đó,nhưng thật sự là tôi chưa hiểu rõ ý anh là thế nào.

Nhẹ kéo chiếc ghế lại ngồi xuống bên cạnh Phong, tôi rỗi tay thử chạm nhẹ vào chiếc lá, vẫn như mỗi lần trước có dịp đùa nghịch loại cây này, lần nào cũng thế khi có sự tác động nó liền rung mình khép chặt tất cả chiếc lá lại, cũng giống như một người đang sống mà bị coi thường, người ta sẽ dần co mình lại và lầm lũi sống khép kín hơn..

Tôi hiểu nôm na câu Phong vừa nói là như vậy nên vì muốn Phong mở lòng hơn,muốn biết rõ thực hư mọi chuyện tôi đã không ngần ngại và bắt đầu lên tiếng hỏi

"Từ khi về đây có lần anh cũng nói sơ qua cho tôi hiểu câu chuyện mà anh đang gặp phải, Có phải vì thế mà nó ảnh hưởng đến tầm trí anh không? Tôi đoán vậy thôi nha, không phải tôi nhiều chuyện đâu nhưng có những chuyện tôi thắc mắc lắm mà không thể hiểu nổi. Nếu có thể anh nói rõ cho tôi nghe được không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-31.html.]

Phong nhìn tôi khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý. Tôi thấy vậy thoáng nhẹ cả lòng , chỉ sợ Phong chưa tin tôi rồi từ chối. Còn anh đã cho phép thì không việc gì tôi lại phải im lặng, nhanh chóng tôi lên tiếng

" Thắc mắc thứ 1 của tôi là từ vụ bà cả, trước anh nói bà hai hại mẹ anh, nhưng sau vụ thuốc anh lại nói là do v.ú Huệ? Mọi chuyện tôi thấy hơi rối. Anh giải thích tôi nghe nha.

Bất giác Phong đột nhiên thở dài, gương mặt thêm phần u sầu khi nghe câu tôi vừa hỏi. Anh tựa lưng vào luôn thành ghế, rồi anh kể

"Sau vụ tai nạn tôi trở về nhà, hôn mê mấy tháng mới dậy và bắt đầu tôi bị mất đi trí nhớ, mẹ tôi vì ám ảnh chuyện sai trái nên trầm cảm luôn một thời gian dài...Thời gian đó ba thuê người về chăm sóc cho tôi. Đó chính là bà hai Ngọc Phụng!...

" Khoan đã?

Tôi lớn tiếng cất lời,Phong định kể tiếp nhưng vì nghe tôi ngăn cản nên anh liền ngưng lại rồi di chuyển ánh mắt nhìn sang tôi với biểu cảm khó hiểu,chắc Phong đang thắc mắc không biết tại sao tôi lại có thái độ mạnh mẽ như thế.

Trong đầu tôi lúc này quay cuồng, nghe Phong kể đến vụ bà hai thật sự tôi không khỏi kinh ngạc, bà hai tên Ngọc Phụng, bà ấy lớn hơn tôi vài tuổi, vậy chắc chắn sẽ bằng tuổi của Phong, và bà ấy từng được thuê vào để chăm sóc Phong? Có chuyện như thế sao? Nhưng mà nếu là thật thì Chẳng lẽ…?

Tim tôi đập thình thịch sau khi cái giả thiết đó đang nhen nhóm trong đầu mình, đối diện với Phong tôi nôn nóng muốn làm rõ sự thật. Tôi nói

"Ngọc Phụng chăm sóc cho anh, vậy hai người…?

Chắc Phong hiểu ý tôi nên khi tôi câu hỏi vừa rồi được tôi lên tiếng nhưng bị nghẹn giọng ở câu cuối Phong ngay lập tức thẳng thừng gật đầu.Lời nói trong anh có chút nặng nề

" Ừ. Em hiểu đúng 1 phần rồi đó?

Sự thừa nhận này của anh không khỏi làm tôi hụt hẫng.Tôi trực tiếp nhìn Phong thẳng thừng hỏi

"Còn phần còn lại thì sao? Anh hiểu tôi đang nghĩ gì à?

Phong cười trừ rồi tiếp tục câu chuyện

"Ngọc Phụng sau thời gian tiếp xúc anh cô ấy nảy sinh tình cảm với anh, rồi trực tiếp thổ lộ cho anh nghe, nhưng lúc đó anh bị mất trí nhớ mà nên đâu tự chủ được lời nói nên chỉ có cảm giác cô ấy là người thân của mình thôi. Sau anh dần nhớ ra mọi chuyện, thấy Ngọc Phụng chăm sóc mình nhiệt tình lại ân cần, anh dần cảm mến,ban đầu anh cũng có ý định sẽ thích cô ấy, nhưng sau tìm hiểu dần biết được cô ấy không phải người tốt, kiểu người cô ấy có dã tâm lớn nên anh né tránh cô ấy nhiều hơn.

Phong ngưng lại, tôi thấy anh thở mạnh, hai bàn tay phút chốc bấu vào nhau thật chặt, ánh mắt đỏ ngầu tựa hồ như cơn giận dữ đang muốn bùng phát, ngồi bên cạnh đang thắc mắc không hiểu chuyện gì nhưng tôi cũng không khỏi sợ hãi trước thái độ này của anh,cơn ghen ngầm đối với bà hai này trong tôi liền dập tắt luôn. thế nên thay vì tò mò hối thúc Phong kể tiếp thì tôi chỉ ngồi im re, vì sợ mình lỡ miệng có khi lại bị Phong mắng cho.

Loading...