Tôi có nghe qua con Linh nói nó cất thuốc của bà cả trong tủ bếp, vậy lúc nảy bà v.ú làm thế là chắc chắn muốn hại bà cả rồi, cả cái lần hôm bà cả bị sốc thuốc cũng là do chính bà v.ú làm luôn.
Ôi mẹ ơi, phát hiện ra chuyện này tôi không khỏi rùng mình, không thể nghĩ được trên đời này lại có loại người nham hiểm,thâm độc bày ra cái chuyện thất đức như v.ú Huệ vậy.Nếu lỡ bà cả mà c.h.ế.t thì trong chuyện này bà ta được lợi ích gì? Tại sao lại nhẫn nhân như thế? Cái lý do tôi không làm sao nghĩ ra cho được.
Bước nhẹ lại cái tủ tôi run run đưa tay mở ra, không biết phải làm thế nào bây giờ vì lúc này tâm trí tôi rối bời. Cuối cùng tôi đành lén ăn cắp một thang thuốc giấu nhẹm vào trong áo rồi chạy thẳng một mạch về phòng,vì đứng chần chừ nơi này suy nghĩ thì mất thời gian rất nhiều, không chừng có người phát hiện ra ngược lại tôi là người vô tội sẽ phải thành người có tội mà không thể minh oan được...vì thế mà tôi quên luôn cả việc là mình đang cần uống nước.
...Mở cửa phòng bước nhanh vào rồi khóa chặt, tôi đi tới ngồi phịch xuống giường. Có cảm giác mình đã an toàn rồi tôi mới dám thở mạnh, vì từ nãy đến giờ cũng còn sợ lắm, sợ không may đi chạy nữa đường thì gặp bà v.ú quay trở lại.
Phong thấy thái độ của tôi khác thường anh liền với tay bật cái đèn lên, cả gian phòng sáng đèn, tôi hơi chói nên nheo cả mắt. Phong nhìn tôi cau mày đưa tay nâng mặt tôi lên rồi ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Giọng anh nghiêm túc hỏi
"Có chuyện gì kể rõ anh nghe?
Khẽ hít một hơi, nhìn Phong thật kỹ, nhận thấy đủ sự an toàn khi ở cạnh anh, tôi mới dám lên tiếng
" Em đi xuống phòng bếp định uống nước...thì vô tình…
Tôi vừa thở vừa kể lại mọi chuyện tôi chứng kiến được cho Phong nghe, cả việc tôi lén đem thang thuốc về, khi Phong cầm lấy thang thuốc, anh liền mở vội sau đó chăm chú nhìn.
Một lúc sau đợi mãi không thấy Phong trả lời, chỉ thấy anh đưa ngón tay chấm xuống mấy cái bột nhiễn màu vàng sẫm nằm dưới tờ giấy báo xen lẫn bên trên là mấy loại thuốc được chặt nhỏ gói cùng.Tôi theo dõi nãy giờ không hiểu đó là gì nên liền buộc miệng hỏi
"Cái đó là thứ gì vậy?
Phong đang trầm tư nghe tôi hỏi liền ngước nhìn.Anh nói
" Là bột của củ bình vôi?
Tôi trố mắt trong lòng không khỏi ngạc nhiên khi nghe nhắc đến loại cây này,cũng vì nó mà lần trước tôi bị ông Trần ra lệnh cho con Sen tát tôi đến mức cái mặt bây giờ còn bầm tím.
"Sao anh lại biết và khẳng định chắc là bột của cây đó hả? Biết đâu là thuốc gì đó rồi sao?
Phong nhìn tôi mỉm cười, sau đó đưa tay cầm lấy cái gối, anh kéo sợi dây khóa của cái áo gối ra, đưa mảnh giấy được xếp nhỏ rất quen thuộc về phía tôi
" Em xem đi. Có phải nó rất giống hay không hả?
Tôi cầm lấy từ tay Phong, sau đó mở tờ giấy ra, không khỏi ngạc nhiên khi mà lúc này dưới mắt tôi có một ít bột màu vàng sẫm giống y như cái bột Phong lấy ra từ trong thang thuốc tôi đã lén trộm về.Và đọc trọn vẹn mấy dòng chữ nhỏ trên giấy…
"Anh và ông thầy Diệp cấu kết cùng nhau đúng không hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-36.html.]
Phong thấy tôi nghi ngờ liền lên tiếng thừa nhận
" thầy Diệp chính là người mà bà cả tin tưởng nhất.Vì thế nên ông ấy sẽ không để người nào hại bà đâu.Chính xác là ông ấy cũng đang mong anh và em tìm ra người đang có âm mưu hại người trong gia đình này.
Tôi không khỏi bàng hoàng, và trong đầu cũng bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực về bà vú? Thật không thể ngờ được bà ta lại đan tâm muốn hại bà cả?
Tôi lo lắng nhìn Phong lên tiếng
"Bây giờ anh liệu thế nào? Làm sao để tố cáo bà v.ú đây hả? Không thể được ,em không thể để bà ta lộng hành như thế mãi được?
Phong có phần trầm tư một chút
"Anh cũng chưa biết?
" Vậy ngày mai bé Linh lại sắc thuốc cho bà cả thì sẽ ra sao khi bà cả uống vào?
"Vậy thì chỉ còn một cách…?
Phong ra vẻ kiểu bí mật lắm, tôi hơi khó hiểu nên gặng hỏi mãi
" Cách gì?sao anh không nói ra luôn đi?
Phong thấy tôi có vẻ nôn nóng nên gương mặt anh liền giãn ra, sau đó anh cười tươi trấn an tôi.Anh căn dặn
"Ngày mai em ra khỏi phòng, đừng khóa cửa lại như thường ngày nữa, cứ mở toang cửa ra đi.Coi như em vô ý vậy đó. Bây giờ anh chưa thể ra mặt được,cũng không để em một mình đối phó với họ.Chỉ còn cách là tự tay huỷ hết mấy thang thuốc đó thôi.
Tôi lắc đầu,vẫn lăn tăn mãi, mọi chuyện cứ thấy nó rối nùi
"Em không hiểu cho lắm?cứ nói mọi chuyện cho ông Trần nghe không phải tốt hơn sao anh?
Phong lặng lẽ khẽ nở một nụ cười buồn
" Còn những chuyện khá rắc rối đằng sau đó nữa nên bây giờ chưa đến lúc đó đâu. Nghe lời anh đi. Mọi chuyện để anh lo. Anh không muốn em bị đánh oan như lần trước nữa.Anh xót lắm.
Phong thủ thỉ nói đủ để tôi nghe rõ, sau đó từng ngón tay thon dài của anh chủ động khẽ chạm vào gương mặt tôi. Trong khoảnh khắc mặt kề mặt, môi kề môi, tôi bối rối vội nhắm nghiền hai mắt né tránh.Phong khẽ mỉm cười,nhìn tôi trìu mến.Ánh sáng đèn chợt vụt tắt,nhường chỗ cho bóng tối bao trùm,Phong đưa một tay nhẹ nâng cằm của tôi lên,tức thì đôi môi của anh chạm vào đôi môi tôi,anh mút nhẹ mấy cái trêu đùa bên ngoài rồi nhanh chóng ngông cuồng nuốt trọn tấn công sâu vào tận bên trong khoang miệng.
...
Chỉ trong vòng mấy giây đầu tiên đón nhận nụ hôn bất thình lình này của Phong, cả người tôi bất động, trống n.g.ự.c đập thình thịch, mắt mở ra nhìn Phong trân trân.