LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:28:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong trông thấy biểu hiện của tôi,trong màn đêm đáy mắt anh tràn ngập ý cười, anh với tay vặn đèn lên, ánh sáng tuy hơi lu mờ nhưng đủ nhìn thấy mọi việc,rồi anh luồn tay vòng ra sau giữ chặt cổ tôi tiếp tục nụ hôn còn đang dang dở,Phong nhẹ nhàng chuyển động đôi môi của anh mút nhẹ rồi đến mạnh sau đó ngấu nghiến áp chặt miết lấy cánh môi mỏng manh của tôi, chiếc lưỡi điêu luyện từ từ tiến vào bên trong rồi càn quét đi sâu từng ngõ ngách.Bị Phong làm cho kích thích, đại não tôi tê liệt tạm thời, đến cả thở cũng không thở mạnh được, muốn phản kháng cũng chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có khuôn miệng là bị Phong cưỡng chế xấu hổ phát ra những âm thanh ư ư rên rỉ khơi lên dục vọng đang được Phong cố kìm nén.Phong thở mạnh, cả người anh nóng lên,anh ghì chặt lấy tôi, hôn dọc, hôn ngang đủ kiểu,hết tấn công cuồng nhiệt lại đến nhấp nháp mút nhẹ bên ngoài cho đến khi cả hai không còn chút sức lực nào, tôi bị hôn đến thở cũng không được anh mới chịu rời khỏi đôi môi của tôi trong luyến tiếc.
Được giải thoát tôi thở như chưa từng được thở, gương mặt đỏ bừng,cảm nhận hai cánh môi bị anh hôn đến mức sưng vù, tôi khó chịu lên tiếng trách móc
"Lần sau có hôn thì nhẹ nhàng xíu nha, sưng hết cả môi rồi này.
Phong nhìn tôi cười cười, giọng anh khàn cả đi vì mệt
" Có lần sau nữa hả? Vậy tiếp tục đi.
Tôi xua tay từ chối lia lịa
"Thôi thôi bỏ đi, khuya rồi anh tha cho em. Anh là dám tấn công em nữa em không ngủ chung anh đâu đấy.
"Ha ha mới có hôn thôi mà em phản ứng ghê thế? Biết trước thế này có phải anh lấy Ngọc My có phải hơn không?
Tôi bất ngờ nhìn Phong khó hiểu khi nghe anh nói ra câu đó?Tại sao anh lại nhắc đến chị Ngọc My chứ? Chuyện này là thế nào đây?Nhanh chóng tôi níu tay Phong hỏi gấp
" Là sao? Ý anh nói trước khi em về đây anh đã biết trước mọi chuyện rồi đúng hay không hả?
Phong gật đầu đáp lại tỉnh bơ
"Là anh bày trò đấy.
" Anh kể rõ ra xem, chuyện thế nào?
Tôi nôn nóng nên lay lay năn nỉ Phong mãi, ban đầu anh nhất quyết không nói nhưng thấy tôi làm mặt giận nên cuối cùng cũng tặc lưỡi đồng ý, nhưng trước khi bắt đầu câu chuyện anh có hỏi tôi trước một câu,còn bắt tôi phải trả lời thật lòng cho anh biết. Tôi không do dự gật đầu đồng ý luôn cái rụp.
Phong chậm rãi lên tiếng
"Hôm trước v.ú Huệ có kể cho em nghe mọi chuyện rồi đúng không?
Tôi ngồi im cau mày,nghe Phong hỏi nên cố nhớ lại xem v.ú đã kể gì?
" Có, hôm ba anh hỏi vụ thuốc của bà cả ý, v.ú có kể em nghe là trước mẹ Lan mượn tiền của bà cả, rồi bà cả thấy Ngọc My là chị hai em đó, bà cả hài lòng rồi muốn chị hai sau này về làm dâu của bà. Mãi sau này mẹ Lan vẫn không thể trả hết nợ với lại chị Ngọc My đã lớn nên ông Trần mới cho người sang hỏi cưới chị Ngọc My theo lời của bà cả và xóa nợ cho mẹ Lan.em nghe v.ú kể thế thôi.Nhưng mà…
Đang kể tự nhiên nhớ lại chuyện mẹ Lan và chị Ngọc My bắt ép tôi gả về đây thay chị Ngọc My, tự nhiên tôi thấy buồn nhiều lắm. Mắt tôi sụp xuống,nghèn nghẹn nói tiếp
"Lúc bà mối đến nhà, thì chị Ngọc My không chịu lấy anh, chị ấy nói anh bị khùng, rồi chị và mẹ Lan bày cách tống em về đây thay cho chị.
Nói dứt lời, cũng là lúc một giọt nước mắt trên mi tôi rơi xuống, tôi không phải khóc vì hối hận lấy Phong dù sao ở cạnh anh tôi hiểu được sự tử tế của anh rồi, khóc là tại vì nhớ lại chuyện cũ nên chạnh lòng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-37.html.]
Lần nào cũng thế Phong thấy tôi khóc, không cần hỏi tôi khóc vì chuyện gì đầu tiên là anh đưa tay sang lau nước mắt dùm tôi liền, rồi anh mới lên tiếng sau.
" Sao lại khóc, bị ép lấy anh nên tủi thân à?
Tôi lắc đầu phủ nhận trong buồn bã
"Không có. Tại em đang nghĩ đây là duyên nợ của chị Ngọc My, bây giờ bà cả bị mất trí nhớ nên bà không nhận ra em. Lỡ may sau này bà cả nhớ lại, bà biết em không phải người mà bà ưng làm con dâu bà, chắc bà buồn lắm.Với lại biết đâu khi anh kết thúc cái vai cậu hai khùng này, anh quay lại là một cậu hai đẹp trai, thành đạt, nắm trong tay gia sản khủng của nhà họ Trần, đến lúc đó biết bao nhiêu cô gái con nhà giàu sang quyền quý muốn gả cho anh, anh sẽ quên tôi đi...Cuối cùng vai diễn của tôi cũng kết thúc tôi ra đi như một người xa lạ lướt qua đời anh. Lúc ấy anh và mọi người khi vô tình nhớ đến tôi cũng chỉ nhớ rằng tôi là một cuộc mua bán mà thôi, và chẳng có ai luyến tiếc một món hàng đã hết thời hạn sử dụng cả.
Càng nói tôi càng buồn, vì sợ nước mắt sẽ rơi xuống nên tôi liền ngước mặt nhìn lên cố gắng ngăn đi dòng lệ rồi nuốt ngược vào trong.Phong ngồi cạnh, anh thở dài đợi tôi nói hết anh mới lên tiếng hỏi
" Em nghĩ đến mức đó luôn hả?
"Dù gì thì chắc sẽ xảy ra, nên lo xa cũng không thừa?
" Vậy em có nghĩ đến một ngày nếu em thương anh thì sẽ ra sao không?
Gương mặt tôi vì câu hỏi của Phong mà bất chợt buồn so, tôi ngước mắt đối diện với anh, ngậm ngùi lên tiếng
"Thì lúc đó ra đi, trái tim hơi tan nát một xíu, buồn một xíu, hai mắt sưng lên một xíu thôi.
" Chỉ một xíu thôi hả?
"Chẳng lẽ anh muốn em phải gào khóc rồi vật vã níu kéo van xin anh hả? Không có đâu nha,em hơi yếu đuối xíu chứ không có đến nỗi mất luôn lòng tự trọng đâu?
Phong bật cười, bất ngờ cốc đầu tôi một cái rõ đau
" Á? Anh khùng hả? Sau đánh em?
Tôi ôm đầu, đau thật nên quát lại Phong luôn? Vì phản ứng nhanh nên tôi quên luôn đã khuya rồi, vì thế mà Phong vội đưa tay bịt chặt miệng tôi lại trong tức thì. Anh nhỏ giọng
"Khuya rồi em la lớn vậy không sợ mọi người phát hiện ra à?
Tôi khựng lại vì biết mình lỡ lời, nhưng đang bực Phong nên liền gỡ mạnh tay anh bỏ ra, cau có nói
" Ai bỉu ký đầu em chi? Không biết đau hả?
"Cho em bớt ngốc, ai nói gì cũng tin?
" Chắc lời anh nói có giá trị?
"Có bao giờ anh gạt em chưa?
" Ờ thì...chưa? Nhưng giờ chưa gạt nhưng ai biết sau này có gạt hay không? Đời mà chuyện gì không sảy ra được?