LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:28:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi cố cãi lại với Phong trong sự dịu dàng nhất có thể. Thấy tôi ngang bướng, sự bất lực trên gương mặt Phong lộ ra thấy rõ. Anh lắc đầu rồi cứ thở dài
"Haiz chỉ mới hỏi em thôi mà em suy viễn nhiều đến mức anh sợ em luôn rồi đó,từ quá khứ sang hiện tại rồi đến cả tương lai luôn. Nhìn em vô tư như thế anh không nghĩ em đa sầu đa cảm đến mức đó ý.Em cứ sống mãi thế này thì em đã tự làm khổ mình trước không cần đợi đến người khác hại đâu.
Câu nói đó của Phong như đang trách móc không làm tôi giận anh vì anh nói đúng nên càng khiến tôi thêm buồn hơn.
" Là tại anh hỏi nên em muốn trả lời thật lòng thôi…
Lặng lẽ len lén nhìn Phong,ngăn dòng cảm xúc trong lòng tôi gượng cười nói tiếp
"Thương anh em không sợ, chỉ sợ mình hy vọng quá nhiều.
Tôi quay mặt nhanh sang hướng khác, vì không muốn Phong nhìn thấy tôi yếu đuối,thời gian tiếp xúc với nhau không dài nhưng hình như tôi đã nặng lòng với Phong trước mất rồi, thế nên với những câu hỏi đánh thẳng vào tâm lý mà Phong đặt ra cho tôi, tôi đã không dối lòng được nên thật lòng nói ra luôn những gì trong lòng mình đang nghĩ. Khoé mắt nặng trĩu,bờ mi cay xòe,dòng lệ nóng tuôn trào lăn dài xuống hai bờ má.Tôi nghẹn ngào…
Một vòng tay ấm nhanh chóng ôm trọn cả cơ thể tôi kéo vào lòng,tôi không cựa quậy,cũng chẳng còn ngại ngùng như mấy lần Phong ôm bất ngờ nữa nên cứ thế mặc tình để Phong ôm lấy.Ở khoảng cách gần gũi thế này tôi nghe rõ từng nhịp tim đang đập rất mạnh,cả mùi hương nam tính trên người của Phong đang quyện vào khoan mũi, bất giác tôi có cảm giác ấm lòng.
Chúng tôi bên nhau im lặng, mặc tình cho không gian và thời gian đang dần trôi qua, chỉ có mỗi âm thanh thình thịch của hai trái tim vang lên liên hồi khiến cho tôi và Phong thức trắng tỉnh táo đến mức cơn buồn ngủ chẳng dám ập đến luôn.
Mãi cho đến khi thấy tôi rút sâu vào lòng mình, không còn nghe tiếng tôi thút thít nữa, Phong mới cúi xuống đặt lên đỉnh đầu tôi một nụ hôn nhẹ. Giọng nói trầm ấm của anh cất lên
"Thật ra nếu có một ngày em rời đi, người nắm tay níu em quay trở lại là anh đây này!
Tôi quay lại ngỡ ngàng nhìn Phong.Anh chỉ cười, nụ cười ngọt đến mức khiến con tim tôi tan chảy, khẽ đưa tay vén gọn mấy sợi tóc đang rớt phủ xuống mặt tôi, đặt lên trán một nụ hôn. Phong trao về tôi sự tin tưởng trong ánh mắt
" Ngày em bước chân về nhà này, anh đã mặc định vợ của anh là Ngọc Vy chứ không phải Ngọc My rồi. Em có biết vì sao không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-38.html.]
Tôi chưng hửng, đại não vận dụng hết trí thông minh cũng không thể nào hiểu nổi hết hàm ý của Phong vừa nói, nên nhanh chóng lắc đầu liên tục trả lời
"Em không biết? Mọi chuyện rối quá, anh giải thích cho em nghe đi.
Phong gật đầu, vòng tay càng thêm siết nhẹ cái ôm. Anh kể thật chậm từng chi tiết
" Thật ra chuyện năm xưa bà cả hứa hẹn thế nào anh chẳng rỏ. Anh chỉ biết chú bảy là chú tài xế cứu mạng anh lúc đó ở gần bên nhà em,hình như khi ba em còn sống hai người họ là bạn thân, giờ thì chú bảy đã chuyển chỗ rồi chắc em không nhớ đâu...Mấy năm trở lại đây khi nhớ lại được mọi chuyện, và cũng muốn tìm hiểu kỹ lại chuyện xưa cho rõ ràng, anh có trốn mọi người đi tìm chú một lần, hi vọng là sẽ tường tận thực hư chuyện năm xưa, ấy thế mà khi đến nơi, anh thất vọng toàn tập khi nghe mọi người xung quanh nói vợ chồng chú bảy đã chuyển đi nơi khác sống từ lâu rồi. Anh thất thiểu mang một bụng chán chường đi trở về thì vô tình anh nhìn thấy bên cạnh nhà chú bảy,bên nhà kia có một cô gái gầy gò, mặc bộ đồ rất cũ nhưng nước da lại trắng trẻo, gương mặt trong sáng đang bị phạt quỳ,kế bên là một lớn một nhỏ đang chửi bới cô , ấy thế mà cô gái ấy không khóc, gan dạ lắm cái mặt cứ trơ trơ ra...Anh thấy vậy có chút hứng thú nên đứng lại nhìn cô ấy. Cũng may là người đàn bà kia chửi bới một hồi thì cũng thôi. Không đánh roi nào sau đó họ đi vào nhà. Lạ một điều khi họ đi rồi cô gái ấy lại bật khóc…
Phong đang nói đột nhiên ngừng lại, anh bất ngờ hỏi tôi.
"Em biết cô gái đó là ai không?
Dòng ký ức xưa như cuốn phim quay chậm, tôi càng thêm nặng lòng làm sao mà tôi không nhớ cho được, cái cảnh tượng tôi bị mẹ Lan chửi mắng trong một lần thấy mẹ đi đánh bài, tôi lên tiếng can ngăn mẹ thì mẹ và chị My chửi tôi xối xả, lúc đó ức lắm nhưng tôi lỳ đòn rồi nên không có khóc mà cũng may hôm đó mẹ Lan không có đánh tôi cây nào, chắc đánh bài ăn hay sao ý.Nhớ lại chuyện xưa, cùng với câu Phong vừa hỏi, tôi ngập tràn nỗi xót xa, ánh mắt nhìn Phong đầy kích động, ngập ngừng lên tiếng trả lời
" Ý anh...đứa con gái đó là...là..em đúng không?
Phong nhanh chóng gật đầu thừa nhận
"Ừ...vì ấn tượng nên khi về nhà, trong đầu anh luôn hiện ra hình ảnh của em.
" Bị ám ảnh hả anh?
Tôi lên tiếng hỏi, Phong phản bác lại ngay
"Không là ấn tượng đó. Rồi gần đây nghe ba định hỏi vợ cho anh,vì đang giả khùng nên anh không ý kiến gì được cả, lúc đó chán lắm hầu như là không muốn nghe theo luôn, nhưng sau nhờ con Sen nó nhiều chuyện, nó cho anh xem trước hình người mà anh sắp cưới, anh mới bất ngờ khi nhận ra người trong hình là cô gái mà đứng hùa theo người đàn bà kia chửi em. Rồi con Sen còn kể anh nghe lý do vì sao anh phải lấy cô gái tên Ngọc My nửa. Nắm được thông tin, anh âm thầm cho người điều tra, biết Ngọc My bản tính khó gần, lại ngang bướng, còn thêm đang quen bạn trai. Anh lập tức cho người tung tin anh bị khùng ra ngoài,để xem Ngọc My phản ứng thế nào? vì thực ra chuyện anh bị khùng ba anh giấu kín lắm, và tuyệt nhiên cấm luôn không cho ai nói hoặc đồn ra vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông và cả công việc làm ăn.. Lúc quyết định việc đó anh cũng chỉ nắm chắc 50℅ thắng thôi. Nhưng may sau mọi chuyện trót lọt theo ý của anh. Ngày em bước chân về đây, gặp được em cảm xúc anh khó tả lắm...Và cũng đồng thời tin đồn anh bị khùng lan ra, xưởng làm ăn của gia đình gặp ngay rắc rối. Hôm cưới ba không có ở nhà là lý do đi giải quyết công việc đó.Em hiểu chưa?