LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:29:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Có gì mà nhìn em ngạc nhiên quá vậy hả? Thích không?
Tôi gật đầu, trong lòng rộn lên khi đôi mắt đang dán chặt vào quang cảnh bên ngoài
" Em thích chứ? Lần đầu tiên em được mở rộng tầm mắt thế này. Anh xem nè ở đây người ta xây nhà cao tầng không hà, lại còn xây cạnh nhau rất nhiều nữa, lại còn có rất nhiều cột đèn và cả hàng quán rất nhiều luôn. Nè ..nè anh nhìn sang bên kia đi...bên đó là gì? Sao họ trồng nhiều cây xanh...lại còn trang trí rất nhiều hoa nửa...kia nửa cái xe gì mà dài dữ vậy anh.
Trái với những thắc mắc liên tục của một đứa con gái nhà quê như tôi đáng lẻ ra Phong phải cảm thấy rất phiền nhưng đằng này anh lại rất ân cần và nhiệt tình giải đáp cho tôi nghe
"Ở đây là trên phố, xưa người ta gọi là Sài Gòn, bây giờ gọi cái tên thân mật mang tên vị lãnh tụ của nước ta đó là thành phố Hồ Chí Minh đó em. Kinh tế ở thành phố thì họ phát triển sớm hơn quê mình nên cuộc sống của họ đã sớm hiện đại hóa lên rồi, sau này ở quê mình cũng sẽ từ từ phát triển như thế này nè. À bên đó người ta xây công viên nên sẽ trồng nhiều cây xanh để che bóng mát. Còn nữa đằng kia là xe buýt em ạ, xe này rất thuận tiện cho nhiều người dân dưới vùng nông thôn lần đầu lên trên này khi em muốn đi đến địa chỉ nào thì chỉ cần bước lên xe và có tài xế hướng dẫn cho mình.
Phong càng nói tôi càng được mở mang tầm mắt, nên cứ thế mãi lo hướng đôi mắt quan sát thật kỹ từng con đường, từng ngôi nhà, từng dòng người qua lại trong sự thích thú và ngưỡng mộ. Cho đến khi nghe anh Hải tài xế quay xuống cất tiếng hỏi , tôi mới vội vàng thu tầm mắt trở về
" Cậu hai bây giờ mình đi đâu trước.
Ngay khi nhận được câu hỏi Phong liền liếc mắt nhìn sang tôi mấy giây khiến cho tôi hơi chột dạ đôi chút. Rồi Phong quay lại chính diện,tay anh đưa xuống rút trong túi quần tây màu đen ra một tờ giấy nhỏ. Anh nhìn anh Hải bình thản cất lời
"Cậu cho xe đến một chợ lớn gần đây đi. Tôi muốn mua một ít đồ, sau đó chạy đến chỗ tiệm xe hơi theo địa chỉ như trong tờ giấy này ghi nhé.
Anh tài xế nghe Phong nói liền lập tức nhận lấy tờ giấy nhỏ Phong đưa rồi tiếp tục cho xe chạy đi.
Ngồi cạnh bên khi cuộc trò chuyện của Phong kết thúc tôi liền lập tức nhìn sang anh ngập ngừng một lúc sau đó trưng ra bộ mặt ngây thơ rồi hé miệng thỏ thẻ hỏi anh cái điều mình đang thắc mắc khi nghe được cụm từ trong câu trả lời của Phong vừa rồi với anh Hải tài xế
" Anh...cái gì mà...chợ lớn mà anh vừa nói đó là cái ...gì vậy?
Nghe tôi nói xong thì biểu cảm của Phong lạ lắm,chiếc xe vẫn tiếp tục chạy và Phong lại cau mày nhìn tôi kiểu như thấy tôi lạ lắm, như kiểu anh không tin câu nói vừa rồi là từ miệng tôi phát ra luôn đó nên anh liền nhướng mày hỏi lại
"Em không biết thật à?
Tôi ngây thơ gật đầu đáp
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-47.html.]
" Em hỏi thật. Đó giờ em có rời khỏi cái bếp đâu mà biết nơi nào?
Lần này thì Phong tự nhiên bật cười, không nói không rằng chỉ khẽ xoa đầu tôi,hai má lúm đồng tiền sâu ngoái hiện ra điểm tô cho khuôn mặt nam nhân của anh càng lúc càng đẹp, nét đẹp của Phong có thể nói lúc nào cũng vượt trội hơn hẳn người khác và không khỏi làm tôi phải say sưa ngắm nhìn mỗi khi anh cười.
Nhanh chóng sau khi anh Hải dừng xe đúng địa điểm Phong cần đến thì chiếc xe dừng lại và Phong mở cửa, rồi nắm tay tôi bước ra khỏi xe, anh cúi mặt vào cái kính đang được hạ thấp bởi anh Hải, nói nhỏ mấy câu gì đó rồi anh quay lại, anh kéo tay tôi đi thẳng một hơi về phía bên kia đường vừa đi anh vừa nói
"Không biết vậy hôm nay anh dẫn em đi cho em biết.
Tôi nghe vậy xong chỉ có bĩu môi với Phong nhưng cũng lủi thủi đi theo, vì trên này đông đúc người qua lại lắm, tôi sợ rời xa anh sẽ lạc đường nên cứ thế bụng bảo dạ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh bước đi.
Vào bên trong tôi càng khinh ngạc và như không tin vào mắt mình khi mà trong này người ta trưng bày rất rất là nhiều đồ vật luôn, lớn lắm, nhiều gấp mười lần cái chợ gần nhà Phong nữa.
Trong lúc thích thú tôi quên luôn việc phải đi theo anh mà tự ý di chuyển đôi chân sang từng gian hàng mình muốn ngắm nhìn.
Cho đến khi dừng lại nơi gian hàng bán quần áo, tôi hoa cả mắt với những loại đầm được treo rất rất đẹp phía bên trên, nhìn mấy chiếc đầm đủ màu trông sang trọng và đẳng cấp, bất giác tôi cúi mặt xuống, ánh mắt rơi trên bộ quần áo bà ba đơn giản của mình, và rồi len lén nhìn những người xung quanh, quần áo họ khác tôi hoàn toàn và cũng đang có rất nhiều cặp mắt nhìn tôi kiểu lạ lẫm giống như tôi là người nguyên thuỷ vậy đó.
Giây phút này tôi đứng cứng đơ cả người, gương mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt vào nhau đầy bối rối. Trong phút chốc nỗi sợ hãi bủa vây lấy tôi và chợt nhận ra hình như mình vì hiếu kỳ mà quên mất đang đi với Phong rồi. Nhưng cũng may là khi đôi mắt tôi dáo dác nhìn, nỗi sợ hãi hiện ra trên đôi mắt khóe môi sắp mếu và muốn bật khóc thì Phong đã ở ngay phía sau vội nắm chặt lấy tay tôi trấn an. Kèm theo một câu anh nói với người bán trong gian hàng này
"Cô lựa cho vợ con mấy bộ đầm mới, càng kín cổ càng tốt nhưng phải là những mẫu thiết kế mới, chất liệu vải cũng phải là loại cao cấp cô nhé.
Cô bán hàng nghe vậy liền mừng rỡ vội vàng gật đầu sau đó tiến nhanh đến bên cạnh trong khi tôi còn đang thất thần không hiểu ý Phong vừa nói là gì thì cô kia đã cúi đầu lên tiếng
" Mời cô vào bên trong, tôi sẽ cho người chọn đồ giúp cô .
Tôi chần chừ cứ hướng mắt nhìn Phong kiểu ngơ ngác chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy anh gật đầu sau đó nhẹ giọng ôn nhu nói với tôi
"Em theo vào đi...anh ở ngoài đợi em.
Nghe được giọng anh,lại còn nghe anh nói anh sẽ đợi tôi tự nhiên tâm trí tôi cũng vơi bớt đi một chút căng thẳng sau đó gật đầu với anh, nghe lời bước đi theo cô bán hàng.