Phong đi đến lúc đầu người mà Phong nói với tôi là chú bảy ông ta trông thấy Phong liền định nhổm dậy trốn chạy, nhưng Phong kịp nắm tay kéo chú ấy lại, rồi tôi thấy Phong không chần chừ, không ái ngại quỳ sụp xuống giữa bao người, anh nói gì đó nói nhiều lắm,mang theo cả một chấm chân tình và thâm tình trao về chú bảy rồi hình như anh còn khóc nữa,nhưng chú bảy thì vẫn đứng yên lặng không đá động gì đến anh, trông thấy cảnh tượng ấy tôi đau lòng cho anh lắm cứ thế vô thức ngồi yên trên xe, hai mắt tuôn trào ra những dòng lệ rơi xuống hai bên má nóng hổi.
Thời gian trôi qua lâu lắm, khi mà bóng nắng dần ngả về chiều, nước mắt trên mặt tôi cũng đã tự khô thì tin vui cũng chợt đến khi mà cuối cùng sau khoảng thời gian trôi đi, trông lồng n.g.ự.c tôi như gỡ đi một tảng đá nặng thì hình ảnh trước mắt tôi cho thấy chú bảy đi vào trong và một lúc sau ông đeo trên vai cái túi lớn chú và Phong cười vui vẻ chú đi theo Phong tiến đến chiếc xe mà tôi đang ngồi.
Cả ngày hôm nay đi theo Phong nên khi tôi về đến nhà thì đã tầm 7h tối, vì Phong nói muốn ghé sang chỗ thầy Diệp nên tôi được anh Hải lái xe chạy về nhà trước.
Vừa mở cửa xe tôi bước chân đi vào trong trạng thái uể oải, cả cơ thể mỏi nhừ, định bụng đi vào trong tắm rửa thay đồ xong là lăn lên giường ngủ luôn.
Dự tính là vậy nhưng không ngờ vừa về đến cửa thì đã nghe thấp thoáng có tiếng khóc rưng rức cả tiếng ồn ào huyên náo của mọi người trong nhà, đỉnh điểm là ngay gian phòng lớn của ông Trần, đèn sáng rực, vài ba người còn đứng thập thò ở tận bên ngoài bậc thềm nhà mà ngó vào trong.
Biết có chuyện quan trọng rồi nên tôi lập tức đi vội về phía đó, quên luôn cả sự mệt mỏi của bản thân trong tim vô thức cũng dấy nên những nỗi bất an trong lòng, cùng lúc bé Linh quay mặt ra ngoài, con bé thấy tôi nó liền khẽ đưa tay lên vẫy tay ý bảo tôi đi lại phía nó, sau khi tôi đứng cạnh nó thì nó liền nói khẽ bên tai tôi mấy câu
"Mợ sao giờ mợ mới về, trong nhà lúc chiều xảy ra chuyện lớn rồi.
Tôi nhìn con Linh, thấy sắc mặt con bé trắng bệch lại còn có vẻ rất sốt sắng làm tâm trạng tôi cũng hồi hộp theo nó
" Có chuyện gì vậy em nói mợ nghe rõ xem nào?
Con Linh thở cái khì, ánh mắt thoáng lo âu
"Dạ lúc chiều bà hai ăn cơm xong thì lên giường nằm nghĩ, ai ngờ tự dưng chưa đầy một tiếng bà hai đau bụng dữ dội, rồi còn nghe nói bà hai bị chảy máu. Em bé trong bụng bà hai mất rồi mợ.
Tôi nghe xong liền không khỏi sửng sốt nhưng chưa đầy 2 giây sau tự nhiên nhớ lại có lần tôi bắt gặp cái bụng bà hai kỳ kỳ thì tôi đã lấy lại bình tĩnh.
Tôi cau mày hỏi Linh một câu
" Có mời bác sĩ đến khám không em, rồi bây giờ bà hai thế nào rồi. Ông đang ở trong phòng bà hai à?
"Dạ không có mời bác sĩ á mợ?
" Không có bác sĩ? Vậy sao em biết bà hai sảy thai rồi hả?
"Dạ thì chính bà hai nói vậy đó mợ, con có biết đâu?
Con bé càng nói tôi càng thấy vô lý, chẳng có lý do gì mà ông Trần thấy bà hai bị như vậy mà ông không cho mời bác sĩ cả, càng khó hiểu nên tôi càng hướng ánh mắt ngó vào trong phòng, thấy có dì Lành, cùng thằng Tèo cũng đang thập thò nơi này, tôi liền bước chân đi tới,đứng cạnh bên dì Lành tôi lên tiếng nho nhỏ
" Dì có nghe được chuyện gì thêm nữa không dì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-49.html.]
Dì Lành nghe tiếng tôi dì bị giật mình nên lập tức quay lại, dì cứ nhìn tôi chằm chằm sau đó chậm rãi lên tiếng
"Dạ nghe con Sen nó khóc nảy giờ giải thích gì đó rồi cả tiếng ông quát lên nữa nhưng xa quá không nghe rõ mợ ơi.
" Vậy à, à có v.ú Huệ ở trong đó luôn hả dì?
"Mợ đoán hay vậy, cả nhà đều ở trong đó đấy mợ.
" Dạ. Thôi để con đi vào trong xem thử có chuyện gì nha. Mọi người cứ đứng đây chờ đi.
Tôi nói xong liền bước chân ngay, nhưng mới bước một bước thì dì Lành đã níu tay tôi kéo lại, giọng dì vội vã, ánh mắt nhìn tôi lo lo
"Mợ...hay mợ cũng ở ngoài này đi. Tôi thấy mợ bị mấy người đó ghét lỡ xui rủi họ đổ tội cho mợ rồi sao?
Con Linh cũng tiếp lời
" Dì Lành nói đúng đó mợ. Hay là mợ cứ ở đây đi.
Nhìn thấy hai người họ lo lắng cho mình bất chợt trong lòng tôi thấy ấm áp lắm, nên cái tình cảm trong lòng chợt dâng lên mãnh liệt, nghẹn ngào nhìn họ bằng ánh nhìn biết ơn, sau đó tôi khẽ cười vui vẻ, đưa tay gỡ tay dì Lành rồi lựa lời nói cho họ an tâm
"Dì và bé Linh yên tâm đi. Con không sao đâu mà…
" Nhưng mà...con lo cho mợ lắm.
"Cậu hai đâu rồi, sao không về cùng mợ?
" Cậu hai đang về sau, hai người yên tâm nha. Nào cậu về hai người sẽ bất ngờ. Bây giờ đứng yên ở đây chờ tôi nhé.
Nói cho dì Lành và Linh yên tâm sau đó tôi liền hít một hơi thật sâu và đẩy cửa đi vào, kịp lúc thấy v.ú Huệ đang tát thật mạnh vào một bên má của con Sen, gương mặt v.ú thể hiện sự căm phẫn cùng cực
"Mày còn chối hả, nếu không mày thì là ai? Mày là đứa trông coi nhiệm vụ thuốc thang cho bà hai, bây giờ bà hai xảy ra chuyện mày còn chối leo lẽo nữa hả?
Con Sen bị tát đến nỗi khóe miệng nó bị rách, m.á.u chảy ra đỏ cả miệng, nhưng nó nhất quyết không nhận còn mạnh miệng hất mặt nhìn v.ú Hụệ cao giọng trả lời
" Con đã nói là con không có hại bà hai, v.ú tin con hay không thì tuỳ ở vú?
"Bây giờ mày còn cứng miệng, được nếu không nhận lỗi tao đánh c.h.ế.t mày…
Vú Huệ nhào vô con Sen, hai người ẩu đã chửi bới ghê lắm nhưng thấy tình hình hiện giờ tôi có muốn nhảy vô khuyên can họ thì cũng chỉ bằng không vì tôi nhận định trong vụ ẩu đả này chắc chắn ông Trần sẽ ra mặt truy đến cùng và sẽ lòi ra bộ mặt của người gian ác ngay thôi.