LẤY CHỒNG KHÙNG - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:29:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong tôi đi thẳng, bước từng bước chân vội vã đi bên hiên nhà dưới những ánh đèn vàng, bóng tôi đỗ dài in rõ dưới nền gạch , chiếc đầm bồng bền lâu lâu lại xòe ra bởi những cơn gió lùa vào tạo cho tôi cảm giác chiếc bóng của chính mình mỗi lúc càng xinh đẹp hơn.
Đi đến căn phòng của bà cả, tự dưng tôi hơi chùng chân, định đưa tay đẩy cửa vào nhưng rồi tôi lại rụt rè khựng tay lại, bởi vì tôi đang hồi hộp và có phần sợ khi cái ấn tượng ban đầu đối diện với bà cả vẫn còn ám ảnh đối với tôi. Với lại tôi và bà hình như chỉ gặp lần đó và không có dịp nào đối diện cả, thế nên trong tôi vẫn có chút e dè…
Hít một hơi dài nan phân, nhưng rồi nhớ lời Phong nói tôi lại lấy hết can đảm đưa tay đẩy cửa, vì tôi hiểu không dưng Phong lại kêu tôi đưa mẹ anh đến. Chắc chắn có liên quan đến bà cả một phần rồi.
Cánh cửa mở, căn phòng được phủ sơn màu trắng, cùng với ánh đèn bên trong cũng màu trắng nên nhìn không gian thoải mái lắm, bên giường đến cả mùng mền chăn gối và cả những chiếc rèm voan cũng được bao phủ màu trắng mọi thứ rất tinh tế và gọn gàng lắm,với tôi hình như không giống căn phòng của một người điên, bởi vì nó không hề bừa bộn.
Đảo mắt nhìn xung quanh bên góc phòng là tủ sách, với đủ loại sách có cũ có mới bên kia là là tủ quần áo, ngay cửa sổ lại là những chậu hoa trinh nữa đang khép những chiếc lá mỏng manh ru mình vào trong giất ngủ. Và nơi đó bà cả đang ngồi vắt chéo đôi chân trong bộ bà ba lụa màu xanh ngọc, tóc bà xõa dài xuông mượt phũ xuống tấm lưng thon,bà hướng ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài khung trời tối.
Tôi nhẹ chân đi tới, khi đến khoảng cách gần với bà tôi liền đứng lại, dịu giọng kính cẩn
"Thưa...má…! Con là vợ anh Phong!
Tôi vừa nói xong bà cả liền quay lại, bất ngờ hơn là gương mặt của bà lúc này cực kỳ bình thường, phải nói là rất đẹp, nét đẹp sang trọng và phúc hậu chẳng khác nét đẹp ngày trước mà tôi từng xem được trong tấm ảnh Phong đưa là bao..Và không có nét gì là…
Tôi nói thầm trong miệng chưa hết những gì đang nghĩ trong đầu thì đã nghe được giọng bà cả thật ôn hoà cất lời
" Má biết. Con đến đây có việc gì à?
Tôi cúi đầu nhỏ giọng đáp lại. Trong lòng lúc này cũng thật sự chưa khỏi hết bất ngờ khi mà đối diện với thái độ đang hết sức bình thường và có phần thân thiện của bà đối với tôi
"Dạ anh Phong nói con mời mẹ sang bên phòng má hai có việc ạ.
Nhắc đến từ má hai ngay lập tức nét mặt bà cả liền trầm tư lại. Bà gật đầu trên môi chỉ khẽ nhếch lên giọng nói đều đều biểu lộ không vui
" Ta hiểu rồi. Con đợi ta một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-chong-khung/chuong-52.html.]
"Dạ má!
Tôi đứng nép sang một bên khi thấy bà cả đi vào phòng tắm, một lúc sau bà đi ra, tôi bất ngờ khi nhìn bà khác hoàn toàn lúc nảy, tóc bà bới cao, khác biệt nhất là lúc này bà lại khoác lên cơ thể bộ đầm đỏ thẩm cùng đôi hoa tai và chiếc kiềng cổ trong bà sang trọng biết dường nào.Chỉ có điều vì mới hết bệnh nên mặt bà hơi nhợt xíu thôi, nhưng không sao cả, trông bà vẫn đẹp lắm, có thể nói nhan sắc ở độ tuổi mới lớn của tôi còn phải nghiêng mình chấp nhận thua kém trước bà…
Tôi và má cả đi cùng nhau, cho đến khi bước chân đến cửa phòng đã thấy tất cả mọi người có mặt đông đủ kể cả con bé Linh, thằng Tèo và dì Lành cũng đứng ở trong phòng. Và v.ú Huệ đang run rẩy ngã nhào xuống nền nhà. Miệng bà ấy gào lên kiểu như oan ức lắm
" Trời ơi ngó xuống mà coi, cả đời này tôi cống hiến hết mình vì gia đình này,bao nhiêu năm nay tôi trung thành thế nào, tại sao có người lại bày mưu hại tôi, vu oan cho tôi thế này, cậu hai vợ hai hai người phải làm chủ cho tôi mới được.Còn anh bảy, xưa tôi và anh cũng xem như có biết nhau, cũng cùng là phận tôi tớ, anh không thương thì cũng phải nghĩ tới ngày xưa tôi với mợ cả thân biết bao nhiêu, nếu mà mợ cả bây giờ bình tĩnh như xưa chắc chắn mợ sẽ đứng ra làm chứng cho tôi. Trời ơi là trời.
Vừa nghe v.ú Huệ kêu gào xong thì cạnh tôi bà cả khựng chân lại, bà ngăn tôi, bảo tôi đừng bước vào vội. Và trên môi bà lúc này là nụ cười khẩy.
Bên trong chú bảy dường như vẫn đang rất bình thản, chú đứng đó không trả lời vội mà thủng thẳng đưa tay vào rút trong túi áo của chú ra một tờ giấy gì đó màu trắng đã úa vàng cũ kỹ theo thời gian đưa ra trước mặt mọi người. Kèm theo câu nói
" Thưa cậu Hào cùng mọi người, để khẳng định lại tất cả những gì từ nảy giờ tôi nói là sự thật hay giả dối để hại bà Huệ thì mọi người hãy xem đây.Đây là bản thoả thuận giữa tôi và bà Huệ trong vụ việc gây ra vụ tai nạn cho cậu Phong.
Ông Trần đưa tay cầm lấy tờ giấy của chú bảy đưa, ông quét mắt lên đó đọc thật kỹ những gì được viết, tôi đứng bên ngoài hồi hộp cố nhướng mắt nhìn vào trong xem thử ra sau, cũng muốn chạy ngay vào lắm nhưng mà bà cả đang đứng cạnh tôi không dám cãi lời bà.
Một lúc sau đó từ gương mặt nghiêm khắc ông Trần chuyển sang giận dữ vô cùng, ông nhìn bà v.ú với cặp mắt sắc lạnh sau đó lớn tiếng gằn giọng lên tiếng
"Huệ, bà giải thích đi. Chuyện này là sao đây hả?
Tờ giấy được ông buông lơi rơi xuống ngay chân bà vú, bà ta chầm chậm cầm lấy tuyệt nhiên không đọc gì cả mà hai tay nhanh chóng vò nát cả, giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn ông Trần, tiếng bà ta run lên liên tục
" Đến cả ông cũng nghi ngờ tôi à? Chỉ vì một tờ giấy vô căn cứ mà ông lại hạch sách tôi à? Ông Trần ông thật sự khiến tôi quá thất vọng.
"Nghi ngờ, vậy bà giải thích rõ cho tôi nghe xem tại sao từng chữ trong tờ giấy đó lại rất giống với chữ viết của bà hả?còn nữa cho tôi hỏi bà một câu thôi. Ngày xưa lý do vì sao bà rời khỏi đây không một lời nói, rồi khi Thục Trinh mắc bệnh, thằng Phong bị tai nạn rồi nó bị khùng mấy năm trời thì bà lại quay trở lại. Bà giải thích đi.
" Tôi...tôi...ông đã không tin tôi rồi thì tôi không cần giải thích làm gì cả?