Gọi là một căn phòng, thực  chỉ tính là nửa căn,  trong hốc cổng bên ngoài cổng lớn, trải một cái giường xong thì chỉ còn đủ chỗ đặt một cái bàn.
 bác Tiểu Cam Túc   hài lòng, tự  dọn dẹp căn phòng nhỏ vốn dùng để chứa đồ tạp nham sạch sẽ tinh tươm, vui vẻ dọn  ở.
Quả nhiên bác    bố  thất vọng, cần mẫn  việc.
Vì sống ở nhà , dường như bác    khái niệm tan ca   ca gì cả, cứ dậy là  xưởng,  xong công việc chuẩn ,  khác tan ca  bác  vẫn ở  xưởng dọn dẹp.
Thật sự giống như  việc nhà của  .
Thời gian rảnh rỗi bác  đều ở yên trong căn phòng nhỏ của ,    cả, cũng  bao giờ  dạo phố.
Hình như bác  cũng  cần  mua sắm gì, chỉ ăn cơm ở nhà chúng .
Các công nhân khác chúng  chỉ lo một bữa trưa, còn bác  thì chúng  lo cả ba bữa, vì căn phòng của bác  quá nhỏ,   chỗ nấu ăn.
Về phần quần áo, quanh năm bác  đều mặc đồng phục lao động do nhà máy phát.
Bố   vóc dáng gần giống bác . Thỉnh thoảng   sẽ dọn một đống quần áo giày dép của bố  cho bác . 
Bác   việc còn  nỡ mặc, : “Đây  là quần áo  mà! Cứ để dành đến lễ Tết mà mặc.”
Khi mới đến, bác  mặc một chiếc áo da cừu, quần bông cũ, ủng bông quân dụng mũi to  bằng len. Kiểu ủng bông đó trông  nặng nề, bố   loại ủng bông đó  ấm và chắc chắn.
Cả nhà  đều  bác  như thể từ thế kỷ  xuyên  về. bác  gọi  là  chủ nhỏ,    sửa cho bác   nhiều  nhưng vẫn  , đành mặc kệ bác . Bố   cũng  gọi tên bác , đều gọi bác  là "Tiểu Cam Túc".
Tiểu Cam Túc là biệt danh do Lão Mã Hầu đặt cho bác .
Lão Mã Hầu là một công nhân cũ,  lùn tịt, giống hệt một con khỉ, cũng tràn đầy năng lượng như khỉ, cả  cứ như quả trứng nhồi sức mạnh, ngày nào cũng nhảy nhót lung tung như lò xo. 
Có lẽ vì dáng  thấp bé, ông   một sự thù địch khó hiểu đối với Tiểu Cam Túc vạm vỡ, suốt ngày tìm cớ gây chuyện. Hễ Tiểu Cam Túc chậm tay chậm chân một chút là ông  bĩu môi : “Người to lớn thì đần độn, ch.ó to thì ngốc nghếch, bánh bao lớn thì là nhân hẹ! Cao to thế thì  ích gì,  vụng về  chậm chạp!”
Giọng  của ông  lớn và the thé, như một bà cô lắm điều, chẳng hề sợ Tiểu Cam Túc  thấy.
Thế nhưng, bác Tiểu Cam Túc luôn xem như   thấy những lời lẽ ác ý đó.
Biệt danh Tiểu Cam Túc cũng chính là do Lão Mã Hầu đặt . Ông  cố ý gọi thêm chữ "Tiểu".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-danh-nghia-cua-cha/chuong-2.html.]
Theo thời gian,    mà đều quên mất tên thật của bác : Lý Nghị.
Đến nỗi khi cảnh sát gọi điện cho bố , bố  nhất thời  phản ứng kịp.
Lão Mã Hầu  bác Tiểu Cam Túc là một thằng ngốc to xác. Đây là điều mà ai ai trong nhà máy cũng .
Ai nấy đều tùy tiện sai vặt bác , còn nhét cả những việc vốn dĩ thuộc về  cho bác  .
 khi   sai bác   việc, thính giác của bác   trở nên nhạy bén, dù   nhỏ bác  cũng  thể  thấy và nhanh chóng thực hiện.
Một công nhân từng thử  nhỏ: “Tiểu Cam Túc,  đẩy giúp  một xe vật liệu qua đây.”
Bác Tiểu Cam Túc liền  dậy đẩy một xe vật liệu đến.
Lão Mã Hầu quát mắng lớn tiếng: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc là mày điếc thật  điếc giả ? Tao  mày thì mày  vờ như  từng  thấy!”
Bác Tiểu Cam Túc    thấy gì nữa.
 , tai của bác Tiểu Cam Túc thính lắm.
Chỉ cần   bắt đầu  đ.á.n.h , dù bác Tiểu Cam Túc đang ở trong xưởng máy ồn ào, cũng sẽ lập tức chạy đến,  kịp lúc đỡ lấy đế giày của  , mặt đỏ tía tai quát  : “Đánh trẻ con   thể đ.á.n.h như  chứ? Đánh  đầu  tai là  ,  cứ động tí là động đến ‘đồ nghề’ chứ? Trẻ con da non thịt mềm,   chịu nổi đế giày?”
“Đứa trẻ nào mà chẳng nghịch ngợm! Sao cứ động tí là đánh! Một đứa trẻ ngoan ngoãn cũng  đ.á.n.h cho ngốc nghếch thì !”
Bình thường bác  ít , nhưng khi bảo vệ ,  lý lẽ với   luôn  lý  cứ, khiến ngay cả   vốn là  đanh đá cũng hết cách.
Bác  luôn gọi  là  chủ nhỏ, bác   ở quê bác    vẫn gọi như thế.
Giờ nghĩ , cách gọi đó của bác  luôn ẩn chứa sự cưng chiều như của một  bố, ánh mắt   cũng như những vì  xa xăm nơi chân trời, sâu thẳm khó đoán, nhưng vẫn mang theo sự cưng chiều của một  bố.
Mỗi tháng lĩnh lương, hiếm khi  siêu thị một chuyến, bác  mua sắm một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt,   nào cũng mua cho  vài món ăn vặt yêu thích. 
Tan học xong   ngóng chờ  cửa căn phòng nhỏ của bác , thấy  đến, bác  mỉm  vẫy tay,  liền hiểu ý, lao thẳng  căn phòng nhỏ của bác , cởi giày   trèo lên chiếc giường nhỏ, ăn que cay  chiếc giường nhỏ tỏa  mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc của bác …
Bác   ở đầu giường, khóe miệng mỉm ,    ăn ngon lành,  theo thói quen lấy  một điếu thuốc. Vừa châm lửa, bác   nhớ  điều gì đó, dập điếu t.h.u.ố.c  cái bát sứ nhỏ dùng  gạt tàn ở đầu giường, khẽ khuyên : “Ăn từ từ thôi con. Đừng để nghẹn, lát nữa bỏ  túi mang về nhà ăn.”