5
 
Cuộc sống ở thủ đô  hơn  nhiều so với những gì  tưởng tượng.
 
 nhanh chóng tìm  một nhà hàng  bụng, nhận   công việc rửa chén.
 
Mặc dù mỗi tháng chỉ  hai nghìn đồng nhưng đây cũng là  tiền   từng thấy  đây.
 
Các cô bạn cùng  với  đều cảm thấy môi trường trong tầng hầm   nhiều côn trùng nhưng đây  là nơi  hơn nhiều so với căn phòng   của .  cảm thấy  thứ ở đây đều ,  việc cũng  nhiệt tình, ông chủ  thích , ba tháng   tăng lương cho  lên ba nghìn đồng.
 
Mọi thứ đang dần  lên.
 
Chỉ là thỉnh thoảng  nửa đêm, khi tỉnh giấc,   nghĩ về bố  ruột mà   bao giờ gặp mặt.
 
Câu  của Vương Diễm Linh "  ôm về vô ích" rốt cuộc là  ý gì? Liệu bố    cần , nên bà  mới ôm  ,  là...
 
Hay là   bà  lén lút mang  từ bố ?
 
 trở ,  lên trần nhà bẩn thỉu.
 
Ra ngoài lâu như , ngọn lửa báo thù vẫn  bao giờ tắt.
 
  nghĩ  một kế hoạch trả thù  hảo.
 
Chỉ là  thứ cần thời gian.
 
……
 
 bắt đầu  việc điên cuồng trong tiệm, rửa chén, lau sàn, lau bàn,   hết.
 
Khi đầu bếp chính xào đồ ăn,   một bên rót nước cho  , rửa rau,   cũng sẵn sàng dạy  vài chiêu, đến    thậm chí  thể    nấu vài món đơn giản.
 
Lương của   từ hai nghìn tăng lên bốn nghìn mỗi tháng.
 
Ban đầu hai  bạn cùng   thái độ bài xích  nhưng  khi  vô tình tiết lộ rằng  đang  việc chăm chỉ để trả nợ cho gia đình, họ cũng  còn cố tình đối đầu với  nữa.
 
Tuy nhiên, những chuyện   đều  quan tâm.
 
  mua gì cả, các bạn ở cùng bôi đủ thứ lên mặt, còn  chỉ dùng nước sạch để rửa mặt.
 
Mùa hè,  nóng đến nỗi  ngủ  nhưng tuyệt đối  mở quạt, tiền điện  chỉ cần đóng một phần ba.
 
  mua trái cây,  ăn vặt, ba bữa ăn đều ở tiệm.
 
Không    , mà  cần tiết kiệm tiền.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/lay-lai-cuoc-doi-bi-danh-cap/chuong-8.html.]
Cứ như ,  nửa năm,  cuối cùng  tiết kiệm  hơn một vạn đồng.
 
 chọn một buổi sáng, dùng điện thoại cũ mà chủ tiệm đưa cho  để gọi cho Lưu Hùng.
 
Nhìn  màn hình điện thoại sáng lên,  nghiến chặt răng.
 
Vương Diễm Linh, Lưu Khánh.
 
Các  cũng  nếm thử nỗi khổ mà   chịu đựng!
 
……
 
Lưu Hùng mất một lúc lâu mới  máy, giọng    vẻ sợ sệt.
 
"Alo?"
 
Chắc hẳn     đám  đòi nợ dọa sợ, trong lòng   nhạt, nhẹ nhàng lên tiếng.
 
"Hùng Nhi, là chị đây."
 
Bên  điện thoại im lặng một lúc,  ngay lập tức là một loạt những lời chửi bới.
 
"Con ***! Mày suýt chút nữa hại c.h.ế.t tao, mày   ?
 
"Nhanh về mà lấy Lưu Hải Trụ, mày chạy  tiền sính lễ thì  ? Tao *** mày, về đây tao  đánh gãy chân mày thì tao   là đàn ông! Mày  ?"
 
Giọng   từ sự sợ hãi chuyển thành điên cuồng, như thể  trút hết cơn giận của mấy ngày qua lên .
 
 siết chặt nắm tay, nhẹ giọng :
 
"Chị đang  việc kiếm tiền ngoài , nhà Lưu Hải Trụ  tiền đến  cũng chỉ đưa  hai mươi vạn thôi. Lấy hết cũng chỉ  mấy chục vạn mà thôi.”
 
"Chị  việc để trả nợ cho em, vẫn  thể nuôi em lâu dài.”
 
"Chị gửi cho em một vạn đồng, em xem chị sẽ chuyển cho em bằng cách nào?"
 
Lưu Hùng ngừng chửi rủa một cách khó  đột ngột,   hừ một tiếng:
 
"Xem như mày  điều, một lát nữa chuyển tiền qua WeChat cho tao, mày nhanh chóng về đây, tao đang đợi dùng hai mươi vạn để trả nợ, đám  đòi nợ  đến nhà !"
 
"Hai tên già c.h.ế.t tiệt  lấy ba mươi vạn mà  chịu trả, ***!"
 
 siết c.h.ặ.t t.a.y   mở , giọng điệu vẫn mang đầy sự nịnh nọt:
 
"Bố  đều  hiểu ,   thể sánh với Hùng Nhi ? Chị đưa cho em một vạn    để trả nợ , mà là để em  ăn sinh lời!"
 
"Sinh lời?" Cậu  ngạc nhiên hỏi.