"Cái con   bây cứ khách sáo ?
Hai chú cháu  chuyện qua  thì cũng  lúc cánh cửa phòng cấp cứu mở . Ông bác sĩ già với cặp kính to đùng, ông  nâng kính lên,  Tú Vi và hỏi
" Cô là  nhà của bệnh nhân Xxx Hà đúng ?
Cô  hỏi liền gấp gáp trả lời
"Dạ con là con gái bà , bác sĩ cho con hỏi tình hình  con thế nào  ạ?
Ông bác sĩ thấy cô lo lắng liền cau mày một lúc  đó ông tìm câu thích hợp để  cho cô an tâm
" Mẹ cô qua cơn nguy kịch , nhưng bà    viêm phổi  thêm quả thận  chút vấn đề, chúng  đang xét nghiệm, bao giờ  kết quả sẽ báo cho  nhà .   cũng  luôn để cô chuẩn  là chi phí chữa trị  nhỏ  nhé.
Tú Vi  tin đó như sét đánh ngang tai , cô thất thần trong giây lát cô  tin  cô  bệnh nặng thế  dù  đó  chú ba  cho   nhưng cô vẫn  thể nào chấp nhận sự thật nghiệt ngã  ,cô  gục ngã tự hỏi  ông trời  cứ cố trêu ngươi dày vò  con cô mãi thế  nhưng nếu cô gục ngã thì ai cho cho  dù  thì tính mạng  vẫn hơn, còn tiền còn của, thế nên cô liền  ông bác sĩ tự tin trả lời
"Dạ, chỉ cần  cháu  khỏe mạnh thì bao nhiêu cháu cũng sẽ lo  ạ.
" Rồi  gia đình an tâm  nha, bà  từ từ sẽ tỉnh . Lúc nào  thăm  chúng  sẽ thông báo. Bây giờ cô  tới quầy đóng viện phí  thủ tục nhập viện cho  cô .
Nói  ông bác sĩ bước  thẳng, cô để chú ba  đó cô và Trâm Anh   quầy đóng viện phí. Cũng may lúc   đưa tiền cho cô cô vẫn còn giữ nên chuyện đóng viện phí  lòng cô  chút nhẹ nhõm đôi phần.
Xác định  sẽ nhập viện nên khi đóng tiền xong, cô liền  sang Trâm Anh 
"Tối nay chắc tao ở  đây . Mày về 1   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-19.html.]
" Được mà, mày yên tâm tao dân thành phố mà giờ nào tao    .
"Vậy mày tranh thủ về sớm . Mai   xin nghỉ dùm tao nhé.
" Rồi ok..chuyện nhỏ. Ở  chăm  nha Vi. Chúc  mày mau khỏi.
Rồi Trâm Anh  về, cô và chú ba ở  chờ cho đến khi cô  thông báo cho    thăm bệnh. Lúc  bên trong,     giường hai mắt nhắm nghiền, xung quanh là thiết  trợ thở  ghim  mặt  mà lòng cô đau đớn vô cùng.Cha mới  mất  tròn ba tháng thì  cô bây giờ   đây để dành giật sự sống, đây cô   sống   đây nếu như  cũng mất ,  , cô lắc đầu trong tuyệt vọng, cúi xuống gục  tay , hai hàng mi cô run run nhắm nghiền, trong đầu cô là  cứ lập  lập ... cô  sống, bằng  giá   sống với cô.
"Chị là gì của bệnh nhân xxxHà ạ?
Cô ngước  lên chớp mắt khẽ lay động hai hàng mi  ẩm ướt   cô y tá đang cầm xấp hồ sơ liền trả lời
" Dạ em là con gái của bà  ạ. Có chuyện gì  chị?
"À  chị  theo em sang đây cho bác sĩ báo cáo tình hình bệnh án của bệnh nhân nha.
" Dạ.
Cô  lên và rời  cùng chị y tá, đối diện bàn  việc cô gặp  ông bác sĩ già lúc nảy, ông    tập hồ sơ một lúc,  đó tiếp tục nheo mắt và mở cặp kính   cô ông  .
"Tình hình bệnh của  cô khá phức tạp, bà   viêm phổi  nặng, và hình như trong nhà cô lúc  cũng   mang bệnh  đúng ?
" Dạ đúng, cha cháu lúc   ung thư phổi  mất ạ.
Ông bác sĩ tiếp tục   bệnh án, một lúc   trầm ngâm. Giọng ông ồ ồ  với cô
"Bệnh   khả năng lây  cao nên trong quá trình chăm sóc bệnh cô cẩn thận, tránh tiếp xúc gần nhé.Còn nữa bà Hà còn mang theo căn bệnh suy thận hai quả thận của bà   hư cả …...cô  khả năng  ghép thận cho bà  ? Nếu như ghét thận thì  cô  thể sống thêm vài năm nữa. Còn  liệu rằng bà   qua khỏi năm nay.Ý cô thế nào?