Cô và  lấy  tính đến nay   ba năm  lẻ, ngày  cô  văn phòng,  học kiến trúc, tình yêu thuở thanh xuân   đẽ  bao nhiêu, luôn yêu cô, quan tâm cô  nhiều, ngay cả đến khi   phản đối việc cưới cô  vợ   cũng   bảo vệ cô, gây  với   một trận, thế là trời  chịu đất thì đất cũng chịu trời,một cái đám cưới hoành tráng cũng  diễn  theo ý  , nhưng cô  nào ngờ,  bức màn nhung màu hồng  cả cuộc đời của cô cũng bước  chốn tăm tối.
Kétttttt
Xe thắng gấp, kéo cô về hiện tại, một giọt nước mắt rơi xuống  kịp cô đưa tay lau , thì  là  đến nhà.Cô bước xuống, cúi xuống cởi bỏ đôi giày cao gót  định bước  nhà thì   ngước lên   lập tức  một cái tát trời giáng hạ xuống một bên đầu của cô khiến cô choáng váng, cũng may bên cạnh Việt Long  đưa tay  đỡ lấy cô.
Anh quát lên  sự việc bất ngờ từ    gây 
"Mẹ! Mẹ  gì thế ?
Bà Lệ Hoa thấy con trai   sức bênh vợ càng  cô ghét cay ghét đắng,bà xông tới, mặc cho cô đang trong vòng tay của , bà vẫn nằng nặc lôi cô ném  nền nhà, cô ngã sõng soài, còn bà thì chỉ mặt cô mà lớn tiếng tru tréo lên
" Mày   bây giờ là mấy giờ   hả, mày nấu cơm ? Giặt quần áo ? Hôm nay mày  ,  còn chưng diện nữa hả,   mày  đú đởn với trai  ? Cái loại đàn bà   đẻ như cái ngữ nhà mày,  còn lăng loàn trắc nết thì chỉ  vứt  mày   hả? Tại  bao nhiêu  tao  đuổi mày  , mày  chịu ,  còn ở đây  ô nhục cho nhà tao, cút...cút  cho tao…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-2.html.]
Bà Hoa  mắng cô,  lên cơn tức nên  đó thở hổn hển, vốn dĩ ngay từ đầu bà  ghét cay ghét đắng cô , dù cho cô  xinh ,  ngoan ngoãn bao nhiêu thì trong tâm trí bà vẫn  đặt nặng cái câu môn đăng hộ đối.Bởi  nên Tú Vi nghèo thì bà  ưa vốn là chuyện thường tình.
"Mẹ? 
Việt Long   mạt sát vợ  trong lòng  cực kỳ khó chịu, lao đến, định đỡ lấy vợ   lên nhưng  bước  mấy bước thì    chỉ tay về phía  ngăn .
" Mày   đó, mày mà tiến thêm một bước nữa tao đập đầu  tường tao c.h.ế.t cho mày xem.
Nghe thấy thế, bước chân Việt Long liền khựng ,  đưa ánh mắt bất lực về phía vợ ,  thương cô, nhưng là một thằng đàn ông, đứa bên tình,bên nghĩa   chẳng   xử xự thế nào cho đúng, thế nên   việc  luôn là kẻ  im lặng, đời  chỉ còn  ,ba  mất sớm trong một  thực hiện nhiệm vụ ,  gồng gánh nuôi  khôn lớn đến tận ngày thành gia lập thất hi sinh cả tuổi thanh xuân của bà mà chẳng màng  thêm bước nữa nên ơn sinh thành cao như núi thế , cả đời  đền ơn cũng chẳng thể nào trả nổi...Thế nên bao nhiêu   và vợ  đại chiến,  chỉ  thể vỗ về vợ   khi cơn thịnh nộ của  tan biến.
Tú Vi  ngã ,đầu cô đập  cái chậu kiểng nên bật cả m.á.u đau điếng,  chứng kiếng thêm sự nhu nhược của chồng  cô càng thêm tủi phận, cô đau lắm, ức lắm, nhưng cô   nổi nữa, những lời  chồng cô chửi rủa cô   quá nhiều  , bây giờ   thêm  nữa thì cũng thế thôi, chỉ là trong tim cô  hằn thêm một vết thương sâu hơn một tý nữa.
Cô gượng  dậy,đối diện  mặt  chồng và chồng , bao nhiêu  bà sỉ nhục cô, cô chịu , nhưng đến việc con trai bà gây   lầm với cô thì cô cũng  bà  để mà phân xử, cô tin bà là phụ nữ, ít  bà cũng sẽ  về phía cô.
"Mẹ, từ  đến nay,     ý về con chuyện gì,  mắng chửi đánh đập con   con cũng  thể nhịn , nhưng hôm nay tận mắt con  thấy chồng con ôm ấp một  con gái khác  mặt con thì con  thể nhịn nổi nữa , mong    phân xử giúp con.