Hai   mãi, kẻ     theo ,tay nắm c.h.ặ.t t.a.y băng  cây cầu,  loạng choạng men theo cái bờ ruộng bé xíu. Họ  mãi,   ánh sáng mờ mờ của bóng trăng trong đêm tối,bóng họ đỗ dài  con đường làng chẳng ai  với ai một lời nào, cho đến khi dừng chân    ngôi nhà lá nhỏ, cái cổng rào  dựng tạm bằng cây tre, hai bên cổng là giàn hoa giấy.
Tú Vi lúc  mới ngượng ngùng bỏ tay Hoàng Trung ,  ánh mắt khó hiểu của Hoàng Trung khi  , cô  đỏ mặt  khẽ giải thích.
" Chuyện là vầy nè…….đó  đó...nên  sợ  dẫn  về nhà .
Hoàng Trung  yên lặng  cô kể chuyện ngày xửa ngày xưa,   tin lắm nhưng  khuôn mặt ngây thơ của cô, với đôi mắt đang ánh lên mấy tia  lo lắng, cảm giác Hoàng Trung chợt dâng lên từng đợt bồi hồi, lòng  len lỏi những cảm giác ấm áp vô cùng. Rồi tự nhiên vô thức  bật , bàn tay tự chủ xoa lên đầu Tú Vi  
"Ngốc…
Lần đầu tiên Tú Vi thấy   thoải mái đến ,một nụ  tự nhiên  dễ gần, còn dịu dàng với cô khiến cho tâm trạng cô cũng thấy vui theo, cô  đáp  lời  vì cô cũng thấy cô ngốc thật,  ai đời  tự tiện lo lắng cho   thế cơ chứ?
" Vậy...   nhà  ?
"Cô dẫn  đến đây   lẽ   bỏ con giữa chợ ?
" Ờ ha,    nhà  .
"Ừ.
Nói đoạn Tú Vi đưa tay lên đẩy cánh cửa ,  hai   ,  bước chân  nhà,bên trong  cô  ,Bà Hà  thấy   lạ liền  con gái nhíu mày hỏi
" Ai đây Vi?
Tú Vi  Hoàng Trung đang cúi đầu   , cô thấy cực kỳ hài lòng, vì dù    cũng  lễ phép. Cô liền trả lời 
"Dạ đây là Hoàng Trung,lúc  con  quen  thành phố đó ,  về đây tìm ông Sáu để chữa bệnh mà ông Sáu hổng  nhà, mà quanh đây   khách sạn nên con rủ  về đây ỡ tạm.
" Ừ nhà  chật hẹp  chỉ sợ   chê thôi con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-32.html.]
….Tú Vi   Hoàng Trung lưỡng lự ờ  cô  cũng đúng, theo cô  thì Hoàng Trung dù  cũng là một CEO lớn,  quen sung sướng  nhà cô thì  chật hẹp. Cô sợ.
Ấy thế mà trái ngược với sự tự ti của  con cô, Hoàng Trung  tỏ  vô cùng thiện cảm,  thứ hai  nở một nụ  tự nhiên nhất,  thiện đáp   của Vi
"Dạ   bác, con ở  cũng , với  con là kẻ mồ côi  nhà  cửa, bác cho  nhà ở là con cảm kích lắm .
" Ờ  con  nhà  con. Mà quần áo con   lắm lem thế ?
"Dạ lúc nảy  ngang qua cầu ,   chạy té xuống sông nên con phụ vớt xe lên thôi bác.
" Con  bụng quá,  thôi Vi con dẫn    nhà tắm cho   đồ  con. Tội nghiệp quần áo ướt hết  chắc lạnh lắm.
"Dạ. 
Tú Vi từ nảy đến giờ  Hoàng Trung với cặp mắt đa nghi,  lời  bảo cô chỉ  một tiếng   thẳng  phía , theo  là Hoàng Trung. Khi đến cái nhà tắm nhỏ dựng tạm bợ  chằm xung quanh là lá, Tú Vi mới dừng , đúng lúc Hoàng Trung định   đó  đồ thì bất ngờ Tú Vi kéo tay  , giọng cô nghiêm túc hẳn lên
" Anh  ý đồ gì đúng ?
Hoàng Trung cau mày  thái độ của Tú Vi. Anh đáp
"Ý gì?
" Thì   gì mồ côi ,  còn là chủ một công ty lớn nữa. Tại    với  ...…
Không đợi cô  dứt lời, Hoàng Trung liền áp sát  bên tai cô, dửng dưng 
"Nếu  nhớ  là ai thì    đến nơi đây tìm cái ông sáu đó . Cô quên là     mất trí nhớ  ?
Tú Vi đẩy mạnh Hoàng Trung , ánh mắt tỏ  nghi ngờ
" Chẳng ai mất trí nhớ mà khôn như .?