Mặc cho  đang tức giận với thái độ của , Tú Vi vẫn ngoảnh mặt  thẳng, trong lòng cô bây giờ khó chịu cực kỳ khi mà suốt bao nhiêu năm qua  cô vẫn cứ cố chấp bảo thủ cái quan điểm sống là   hài lòng  khác như thế, dù cho cô lúc nào cũng giải thích với  rằng đừng nên để ý đến lời họ  mà  cô   . Thật sự đến lúc , cái suy nghĩ của  cô cô  là mệt mỏi..
"Ơ...  đây từ khi nào?
Tú Vi thản thốt giật   khựng  khi    khỏi cửa  thấy Hoàng Trung  đó,nương theo ánh trăng hắt , bóng dáng  cô đơn đến lạ, hàng mi dài rũ xuống, vẫn quần âu áo sơ mi lịch lãm nhưng nét mặt   giờ đây tỏ   khác thường, đôi mắt cứ mở to  Tú Vi tỏ vẻ hoài nghi.
" Đứng  đủ để   con cô  chuyện?
"Anh  lén?
" Không? Mà nè?  là ai? Thân phận  thế nào cô hiểu rỏ đúng ?
Tú Vi  Hoàng Trung khẩn trương, trong tầm mắt tối màu  vẫn  xen  tia hi vọng nho nhỏ đang ánh lên, đúng là Hoàng Trung  mất  trí nhất nên biểu hiện mới thế, cô đoán quả  sai?  bây giờ nếu   thật sự mất trí nhớ thì dù cô   chắc   cũng  hiểu  gì? Nên thôi ngày mai đưa   tới chỗ ông 6 Đò  vẻ hợp lý hơn. Nghĩ  nên Tú Vi chẳng ngại ngùng thẳng thắng trả lời với Hoàng Trung
" chỉ   là Hoàng Trung thôi, ngoài  chẳng còn việc gì nữa cả, nếu  đủ duyên thì mai sáng cứ đến chỗ ông 6 nhờ ông  giúp thử xem như thế nào?
Nghe  câu trả lời, gương mặt Hoàng Trung lộ rõ 2 từ thất vọng. Anh chỉ cúi nhẹ đầu, tầm mắt thấp thoáng tia hi vọng dập tắt, bờ môi mỏng nhẹ mấp máy khẽ lên tiếng thật nhẹ
" Ừ…
Tự dưng thấy biểu hiện ,Tú Vi  thấy thương thương,tự dưng cánh tay   chạm  khuôn mặt nam tính  mà an ủi  đó kể hết  chuyện  cho Hoàng Trung , suy nghĩ là , nhưng cánh tay  đưa lên  trung Tú Vi  vội hạ xuống,    rằng cô nhanh chóng nắm lấy tay của Hoàng Trung kéo   phía  nhà, cô    sẽ dự định  sự thật  cho Hoàng Trung    chỉ là giờ phút  cô  kéo   ngoài cho khoay khỏa  thôi...
….tại công ty...Hoàng Trung…
Một sấp ảnh  đặt nhẹ xuống bàn,  thanh niên với cánh tay to lực lưỡng xăm kín những hình thù kỳ dị, đầu đội mũ lưỡi trai,từ  xuống  khoác lên  bộ đồ da bóng loáng. Mặt   hầm hừ   đối diện 
"1 tháng   tìm  tung tích của . Có lẽ t.h.i t.h.ể   mồi cho cá mập ăn .
Việt Long   chiếc ghế xoay, tầm mắt   những tấm ảnh chụp sơ qua về vụ tai nạn  bờ vực thẳm năm đó, khóe miệng   nhếch lên đầy đắc ý
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-34.html.]
" Tốt ,  tìm thấy thì chắc nó  c.h.ế.t , bọn mày   lắm, về  tý tao cho  chuyển tiền cho.
"Ok.
Người thanh niên đó khoái chí, nhanh chóng xoay  bước thẳng  ngoài, cùng lúc bên ngoài cửa bà Lệ Hoa  kịp bước  dáng vẻ cứ hấp  hấp tấp.
Bà   mặt Việt Long thở hổn hển
" Việt Long,  chuyện  may ?
"Chuyện gì ,  bình tĩnh coi nào?
" Ngày mai,ngày mai ba  thằng Trung về, bây giờ chúng  giải quyết thế nào đây?
"Hả?
Việt Long đanh mặt , ánh mắt láo liên vội vàng suy nghĩ.Sau một lúc Việt Long mới lên tiếng
" Mẹ yên tâm , ngày mai  con  vẫn  sân bay đón dì ,  chuyện con sẽ tính tiếp.
"Ổn  con?
" Mẹ yên tâm, con trai  tiền   nhưng thủ đoạn thì  thừa?
"Ừ. Mẹ tin ở con. À mà con Thư Huyền dạo  nó  , còn ám con ?
" Nó mất tích cùng lúc thằng Trung c.h.ế.t  .Mà  đừng nhắc đến con ả đó nữa. Thôi  về , con chuẩn   ký hợp đồng đây. Lô đất  mà về tay con  con chúng  cả đời khỏi cần  nữa.
"Rồi, con giỏi lắm,  trông cậy  con đó.