Lòng Tú Vi nặng trĩu nên vô thức hát vu vơ lên mấy câu
"Bâng khuâng  hàng ba   nơi bờ sông vắng
Ôi đêm lắng chìm sâu nhớ thương  bạc mái đầu
Từ khi lên xe hoa  theo chồng về miệt xứ xa
Cây mua buồn còn  trổ hoa   tàn vì xa cách xa.
Mang nỗi nhớ dòng sông chìm trong một màu mua tím
Nơi hẹn ước cùng  với bao nụ hoa kỷ niệm
Tìm   hương xưa giữa khung trời đầy mây gió mưa
Gót son mềm còn  ai đưa  hắt hiu lều tranh gió lùa...
Tiếng cô ngọt ngào khẽ ru  theo từng điệu hát khiến cho Hoàng Trung  phía  nãy giờ lắng  say sưa. Cho đến khi cô dừng   hát nữa ánh mắt thâm trầm của  bất chợt xuất hiện mấy tia ấm áp trở . Anh vì mấy câu hát vô tư đó mà cảm thấy lòng  thoải mái hẳn nên đưa tay lên vỗ mấy cái khích lệ cô.
Tú Vi  tiếng vỗ tay, cô giật  ngưng tay lau vội nước mắt  mặt  rơi xuống   , thấy     cô lo lắng hỏi thăm 
" Anh    khỏe  mà  đây ?
Hoàng Trung chậm rãi bước đến  xuống cạnh cô,  thau đồ của  cô đang giặt lỡ tay, tự dưng trong lòng   một cảm giác gì xuất hiện, nó khó tả lắm,   diễn tả  thành lời chỉ  là nó tựa như một dòng nước ấm chảy  lòng .
"Cô đang giặt đồ cho  ?
Tú Vi khẽ  hổ gật đầu  chợt trong đầu cô  ý nghĩ rằng  khi nào Trung đang nghĩ  về cô  nên cô liền nhanh nhảu lên tiếng giải thích với 
" Anh đừng nghĩ   ý gì với  nha, tại hôm qua  giúp   quần áo  dính bùn  với  hồi tối   đau  ngã xuống đất đồ cũng dơ, nên sẵn tiện  giặt quần áo  nên  cũng giặt cho  luôn chứ    ý gì  đó?
"  nghĩ gì   cô giải thích chi mà dài dữ ? Chỉ  hỏi để cảm ơn cô thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-37.html.]
" Vậy hả? Vậy  cần . Mấy việc    quen . Hì
Thấy Tú Vi đang u buồn  nở nụ  trông trẻo trái tim Hoàng Trung càng đập rộn ràng hơn. Anh  cô  cô đang giặt đồ của cô nên mới giặt quần áo  luôn là cô đang  dối vì  để ý trong thau đồ chỉ mỗi hai bộ của  thôi, nhưng   cãi  chỉ   cô bằng ánh mắt chân tình,   mất trí nhớ, ký ức  mất sạch nhưng    dân ở quê như cô chắc chắn họ đối xử với ai cũng điều   bụng và nhiệt tình đến .
Tú Vi giặt đồ xong liền kẹp quần áo  mấy cái móc xong treo lên cây xào bằng  cây trúc bắt chéo cặm ngoài chỗ nắng để phơi cho ráo nước, cho đến khi cô bưng cái thau   nhà Hoàng Trung liền  theo  cô. Anh hỏi
"Mẹ cô sáng   ?
TúVừa đặt cái thau xuống chỗ trống cô  trả lời 
" Mẹ  sáng   chợ . Anh hỏi  việc gì ?
"À  định  sang bên nhà ông Sáu  về luôn nên  hỏi để chào  cô thôi.
Nghe    Vi liền khựng , cô ngoảnh mặt    chút tiếc nuối trong lòng, cô 
" Anh  sớm  ? Không ở  ăn cơm  hẵng , đồ  còn  kịp khô nữa?
" thấy  ngại.
" Có gì  mà ngại,  đừng khách sáo ở hôm qua  thì giờ ở thêm mấy tiếng nữa   ?
"Vậy…
Tú Vi liền trả lời như  giữ chân Hoàng Trung thêm giây lát
" Ở  ,ăn cơm xong  đưa  sang nhà ông Sáu, dù gì  cũng   nhà .
Hoàng Trung khẽ nở nụ  ấm áp  cô  gật đầu 
"Cảm ơn cô nhé.
Vậy là buổi trưa hôm  Hoàng Trung ở  ăn cơm cùng  con của Vi, ăn xong  còn  tự  phụ Vi rửa chén dù là cô từ chối nhưng  vẫn  đó phụ cô rửa, cả hai  bây giờ  còn  cách nữa cứ thế  đủ thứ chuyện  trêu ...Lâu  Tú Vi mới   cái cảm giác thoải mái thế , và cũng lâu     cho cô trong một ngày  bật  đến độ mấy , kể từ cái ngày cô   vùng quê  cô cứ nghĩ   còn đủ hồn nhiên và vô tư nữa, cô cho rằng  cuộc hôn nhân  tim cô  c.h.ế.t , đời   còn thú vị gì với cô, nhưng hình như cô lầm  cô chán nản cô nản lòng với cuộc sống  là do cô  tìm  một  phù hợp với cô thôi.Chỉ đến khi  đó xuất hiện mới mang  cho cô cảm giác vui vẻ.  tiếc Hoàng Trung mãi mãi  bao giờ cô  thể với tới. Tất nhiên  mất trí nhớ  mới gần gũi thế , đến khi  nhớ   là ai thì chắc chắn  cho tiền Hoàng Trung cũng  trở  cái xóm nghèo  nữa . Nghĩ đến đó bất chợt lòng cô chùng xuống..