Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Việt Long  đó, chứng kiến   tàn nhẫn với vợ , trong lòng  dấy lên nhiều cảm xúc khó tả, tự dưng  thấy thương Tú Vi  nhiều, hôm nay chính   mặt tại nơi   mà  còn đối xử tệ bạc với vợ  như thế thì chắc chắn những ngày   , Tú Vi ở nhà   chịu đựng   gấp trăm ngàn . Vậy mà chẳng bao giờ khi  về cô   điều gì với .
Việt Long nhanh chóng  tới,  ôm lấy cô  đỡ cô lên, một bên     và cương quyết 
" Mẹ  thôi  ? Con  nghĩ   ác độc đến mức như  luôn đấy,   vợ con đầy m.á.u  …Tú Vi là vợ con, bao giờ con bỏ cô  thì cô  mới   khỏi nhà , còn    quyền   ?
"Mày...mày hôm nay còn dám cãi lời  mày nữa ? Cái thằng con mất dạy,đúng là mày khiến tao tức c.h.ế.t đây mà…
" Mặc kệ , giờ con đưa vợ con  bệnh viện đây? Mẹ ở nhà mà ăn năn sám hối chuyện    .
Mặc cho bà Hoa  đó tức tối, Việt Long nhanh chóng bế Tú Vi lên tay  gấp gáo tiến thẳng đến con xe, để vợ  trong  lái thẳng  đến bệnh viện,   lái xe chốc chốc  ngó  ...  cô  đó, đôi mắt nhắm nghiền,    cô  ngất   là do cô đang mệt mỏi nên mới im lặng như thế, nhưng  mặt mũi nhếch nhác, cơ thể đầy rẫy những vết thương bất giác   thể kìm lòng , trái tim  nhói lên vì lo lắng cho cô, khóe mắt phút chốc rưng rưng một giọt lệ rơi xuống…
Đến bệnh viện,  bế cô chạy  bên trong phòng cấp cứu, y tá ngăn  ,  cho  . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-4.html.]
Đứng bên ngoài Việt Long    , giây lát  ngó  trong  khung kính nhỏ mà sốt cả ruột. Tầm tiếng , cánh cửa  mở, một vị bác sĩ   thông báo với  rằng cô  suy nhược cơ thể, vết thương   đầu khá sâu   may  và  với cô  thể  xuất viện về trong ngày…
Về đến nhà, Tú Vi  tỉnh hẳn, nhưng cô im lặng chẳng ,gượng mặt bơ phờ mang nỗi buồn ảm đạm như bầu trời  mới mưa xong.Việt Long dìu cô  phòng, bón đút cho cô mấy thìa cháo trắng mà lúc nãy   sẵn tiện ghé căn tin ở bệnh viện mua đem về cho cô ăn lót ,  đó cẩn thận kéo chăn ru cô  giấc ngủ. Cả đêm hôm  vì tác dụng của thuốc,  kiệt sức nên Tú Vi ngủ ngon lành...Và tuyệt nhiên  chồng cô cũng chẳng  phiền đến cô nữa…Việt Long thấy   im lặng,   bên cạnh vợ cũng thở phào nhẹ nhõm,  cứ nghĩ  sự việc hôm nay   sẽ  đổi, sẽ  cái  khác về vợ  và  cũng sẽ bỏ luôn cái thói trăng hoa của  để cùng cô từng ngày xây dựng  cái hạnh phúc vốn vì  lầm của  mà nguội lạnh , nhưng suy nghĩ của  là thế lòng  nào  thuận theo ý …
Buổi sáng ngày hôm 
Cho đến khi Tú Vi thức giấc, bên ngoài ánh nắng  hắt  trong phòng,  chói mắt cô khó chịu nheo nheo mở mắt , cùng lúc cánh cửa phòng cô mở toang, kèm theo đó là tiếng quát tháo đầy quen thuộc
"Bây giờ cô  ăn vạ   hả? Biết bây giờ là mấy giờ   ? Hay là cô  bà già  tay bưng nước rót, dâng cơm tận họng cô cô mới  lòng?
" Dạ  con  dám!
Vừa  cô  cố gượng  dậy, vết thương  đầu do cử động mạnh nên cơn đau ngay lập tức  truyền đến ê ẩm cả đầu nhưng     nơi    nhà của cô,  mắt chỉ là  chồng chớ chẳng   ruột thì   họ  thương xót cho cô , vả  bây giờ Long chồng cô   , mấy lời hôm qua bà bả trả cô về cô vẫn còn gim trong lòng, thế nên dù đắng dù cay cô vẫn sẽ cố chịu, cô   cha  cô  thấy cô tàn tạ  thế , cha  sẽ đau lòng mà c.h.ế.t mất.