Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đôi chân cô run run đặt xuống nền gạch lạnh lẽo, cô bủn rủn cả  nhưng vẫn cố cúi đầu   chồng  mà nhỏ nhẹ
"Xin   con dậy  trễ, bây giờ con lập tức xuống nhà lo cơm nước đây ạ!
" Khoan ?
Chân cô toang bước  thì  tiếng bà gọi , tiếp theo đó  mấy câu với cô nhưng vô cùng khó .
"Hôm nay  cô lên đấy?
" Dạ... ….    …
"Yên tâm là  cô gọi lên bảo với  là hôm nay lên thăm cô,    gì hết. Mà cái bọn nhà nghèo mấy  rắc rối nhỉ, chả bệnh hoạn gì   cứ thích thăm thích viếng,  là thấy gia đình  giàu, nên mon men lên  để lén lút ăn cắp ăn trộm của cải nhà  để đem về cũng  chừng.
" Mẹ,  đừng  thế tội cho cha  con, cha  con dù  nghèo  khổ thì cũng chẳng  mấy chuyện  xa    ạ.
Bà Hoa mặc cái đầm nhung đỏ ,tay cầm quạt kéo chiếc ghế  xuống cái bàn trang điểm của cô vỗ quạt phành phạch  bàn,lắc đầu bĩu môi đốp 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-5.html.]
"Hứ cái bọn nghèo hèn mạt vận như mấy  thì      mà cô  thanh với minh.
" Mẹ?
"Không  nhiều, mà  cô trang điểm chải tóc gọn gàng  tý xuống nấu cơm , nhớ là nếu còn  ở trong cái nhà  thì chốc nữa  cô lên nhớ khôn khéo cái miệng ,  thì tấm  của cô sống ở đây  dễ dàng chút nào .
" Dạ.con hiểu  .
"Hứ???
Nói  bà Hoa liếc xéo cô một cái tỏ ý chán ghét  đó  dậy và  thẳng  khỏi phòng, lúc  Tú Vi mới chậm rãi  tới  xuống bàn trang điểm của ,cô  trong gương, phát hiện  lâu , dường như trong nhà  cô  còn   tiếng  nữa,   đó là gương mặt u uất, bọng mắt càng lúc càng to hơn, da dẻ xỉn màu, bao lâu  cô cũng   về quê thăm cha thăm ,nên chắc cha  nhớ cô lắm hôm nay mới lặn lội lên đến  .
Nghĩ đến thôi tự dưng nước mắt cô tuôn trào,ngày đó còn ngây thơ, cứ ngỡ tình yêu là tất cả nên dù  lấy chồng xa trong tâm trí cô vẫn cứ nghĩ nếu lúc nào nhớ cha, nhớ  thì chỉ việc bắt xe là  về, nhưng đến khi lấy chồng , bước chân  nhà    cô mới  hóa  cái suy nghĩ của cô còn non nớt lắm,lấy chồng , về nhà   còn là một chuyện đơn giản nữa, họ  cho cô về mà cô cũng chẳng  tiền để đặt vé xe, với   bản  cô càng lúc càng tiều tuỵ nghĩ đến khi về   buồn, cha thêm phần lo lắng nên cô đành thôi, cứ tự an ủi  rằng  cứ cố gắng sống , dung hòa  chuyện chắc chắn  bao lâu nữa  chồng sẽ  đổi  và yêu thương cô, đến lúc  cô về quê gặp  cha  cũng sẽ vui mừng... mà thói đời  như cô mong ước và cô bây giờ mới thấm  cái cảnh  dâu là như thế nào, tại    bao   than tủi phận...Và càng ngày ở chính nơi  cô mới phát hiện  một điều rằng   cô  cố gắng  hài lòng  họ, mà là do cô nghèo nên  cố gắng như thế nào  chăng nữa thì cũng bằng  thôi.
Tranh thủ trang điểm  cho gương mặt  tươi tắn nhất, mặc   một bộ đồ mới nhất, khi  cảm thấy   cô mới cầm lược chải phần tóc cho che  vết thương hôm qua  đó mới  xuống nhà nấu ăn dọn dẹp theo lời  chồng .
Vì cô dậy trễ nên  tất bật một xíu  nấu cơm, dọn dẹp,giặt giũ quần áo  cả cho bọn cá koi trong bể ăn, cứ luôn tay luôn chân đến phờ cả  nhưng hôm nay lạ lắm,dù cho đang còn mệt    việc nhà nhưng tự dưng trong lòng cô cứ nôn nao vui vẻ lắm, chắc  lẽ lâu   gặp cha  nên  tin cha  lên cô vui đây mà.
Ting….ting….