Tú Vi im lặng chẳng trả lời. lúc  phía bên ngoài bà Hằng và ông Hoàng lên tiếng thúc giục hai  họ bước xuống xe. Tú Vi  theo bước xuống, cô  chắc Hoàng Trung  theo cô xuống xe  nhưng cô vẫn mặc kệ vì    nhiều với  nữa khi mà trong  chẳng  nỗi một sự tin tưởng dành cho cô.
Hoàng Trung theo  Tú Vi xuống xe, cuối cùng  cũng hiểu  tâm ý của cô khi đưa  đến nơi  ,  hiểu lầm cô . Cảm thấy    với cô nhưng chẳng   để mở lời nên Hoàng Trung đành chọn cách im lặng.
Đứng ngay bờ sông  sang bên ,  cái nắng gay gắt như  thiêu đốt bà Hằng nhăn mặt đưa tay vươn cây dù trong tay bà che lên cản  ánh trắng  mặt. Nhìn sang Tú Vi bà cất giọng hỏi
"Nơi  đúng nơi mà con  với  ?
Tú Vi  ngôi nhà bên  sông đang mở cửa cô liền gật đầu đáp lời bà Hằng
" Dạ nhà đó đúng là nhà ông 6  đó cô chú. 
Bà Hằng gật đầu. Nhìn sang Hoàng Trung ánh mắt bà lộ rõ sự thống khổ
"Con  chúng  đưa con tới đây để  gì  đúng ? Con...con  đồng ý  theo ba  chứ?
Hoàng Trung khẽ gật đầu, trong lòng  bây giờ  còn nghi ngờ họ nữa, trái  vô thức  xuất hiện một suy nghĩ là họ đang  giúp  thì , thế nên  vì căm hận họ như  bây giờ  lẳng lặng  lời. Vì    , bản   của ngày  là  như thế nào.
Mọi  nhanh chóng tiến về phía  thì bất ngờ Tú Vi   im lặng,ánh mắt cô thoáng buồn  xa xăm trong ảo não. Thấy thái độ của Tú Vi khác thường ông Hoàng  phía  liền dừng bước. Ông khẽ nhíu đôi mày  cô hỏi
" Cháu  thế?
Tú Vi cúi đầu  ông, giọng cô  thấp 
"Dạ     ạ. Cháu đưa   đến đây thôi. Cháu còn trở  thành phố  việc ạ.
Nghe Tú Vi lên tiếng   lập tức dừng bước. Ông Hoàng tiếp lời
" Cháu ở  đợi chúng   về luôn. 
"Dạ thôi ạ. Theo cháu  ông 6 chữa bệnh   1 ngày là xong  ạ. Tuỳ tình trạng bệnh của   nữa. Cháu thì  thể để  cháu một .
Nói đoạn Tú Vi  buồn  tiếp
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-59.html.]
" Cháu về    xong việc về  nhé.
Hướng đôi mắt đen láy  khẽ long lanh cô  Hoàng Trung 
"Chúc  mau khỏe để đoàn tụ với gia đình .
Bà Hằng  cô   ngay lập tức 
" Vậy cháu lên xe  cô bảo tài xế chở về.
"Dạ  cần phiền   ạ. Cháu tự  bến bắt xe về   ạ.
" Không? Con  theo cô. Lên xe . Để con về như  cô chú áy náy lắm.
"Dạ   ạ. Con cảm ơn cô chú.
Tú Vi  lưng bước , trong lòng cô nặng trĩu . Hoàng Trung   cô chẳng  lời nào. Chỉ  ánh mắt thâm sâu dõi theo bóng lưng cô đầy lưu luyến.
Bất ngờ Tú Vi  , cô bắt gặp ánh mắt  đang  . Cô vô thức khẽ buông lời hỏi 
"Nếu  nhớ   chuyện,   tìm   nữa  ?
Dẫu  là sự mong đợi  chắc sẽ   hồi đáp và cô cũng  bản   chẳng xứng đáng với Hoàng Trung? Khi   về,  phận  cao sang gấp ngàn  đối với cô nhưng  hiểu  cô vẫn  hi vọng, hi vọng cái câu hỏi hôm  hôm nay hoán đổi  là cô hỏi  sẽ cho cô một câu trả lời thật thỏa đáng.
Thế nhưng trái với sự mong chờ của Tú Vi, Hoàng Trung chỉ lạnh lùng  bước  thẳng.
Cô  đó lòng đau tê tái, khẽ nở một nụ  lạnh ngắt, cô rơi lệ nặng nề bước  trong xe…
Bà Hằng  im  thái độ của cả hai bà đoán thằng con trai bà hành động thế thôi nhưng rõ ràng bà  Hoàng Trung  thương Tú Vi . Thế nên khi cửa xe chuẩn  đóng , bà  kịp  tới  với Tú Vi mấy lời.
" Con cứ trở về . Khi Hoàng Trung nhớ  ! Nếu nó thật lòng thương con  hứa sẽ tác hợp cho hai đứa?
"Cô?