Tiếng chuông cửa vang lên trong sự lóng ngóng của cô, cô toang chạy khi từ xa cô thấy bóng dáng cạnh cái cửa sắt lớn, nhưng cô kịp bước thì phía bên sopha chồng cô giọng thật lớn, bước chân cô khựng , gương mặt thoáng buồn khẽ cúi đầu nhỏ giọng với bà
"Mẹ con lên tới, cho con mở cửa cho con nha .
Bà Hoa chéo nguẩy cô cất giọng khinh khỉnh vang lên
" Cô nấu cơm ?
"Dạ con nấu xong !
" Cho cá trong bể ăn ?
"Dạ xong cả !
" Ừ cô gặp cha cô , nhưng ở ngoài sân chuyện nha, đừng dẫn cô đây bẩn nhà đó. Mà nhanh nhanh lên nửa tiếng thôi đuổi bà về còn nhà mà công việc,gia đình tiền để nuôi mấy rảnh việc để buôn dưa lê cô hiểu ?
"Dạ.
Rồi cô từng bước ngoài, cô dám nhanh vì lúc cô đang tủi vì mấy lời chồng , ức lắm nhưng cô chẳng dám trả treo vì sợ lâu lâu cô lên bà chứng kiến việc bà buồn cho nên đến bậc thềm nhà, cô đưa tay lau mấy giọt nước mắt mặt cho thật khô, đó cố trưng bộ mặt tươi vui nhất mới chạy ào mở cửa để gặp …
Cô đến ngoài, thấy mắt trông ngóng về phía , cánh cửa mở, liền buông vội cái giỏ xách bằng nhựa chứa đầy trái cây ở quê xuống mặt đường, hai con mừng rỡ ôm chầm lấy , cô nghẹn ngào đến bật vì nhớ nên ôm chặt lắm, còn thì cứ mãi đưa tay mò mẫm khắp cơ thể của cô đó cô giọng lo lắng cất lên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-6.html.]
"Dạo con ốm Vi, còn xương với da hả?
Nghe hỏi Tú Vi liền sụt sùi mấy cái, nín hẳn, buông cô khẽ gượng đáp
" Dạ tại con đang ăn kiêng cho đó , chớ hôm con mập xí lắm.
"Thôi cô, cô coi con cô như cây tăm kìa còn giảm cân chi nữa, mà mèn ơi lâu thấy vợ chồng tụi bây về, cha bây nhớ tụi bây lắm đó.
" Dạ để vài tháng nữa con về thăm cha nha , mà nè cha khỏe ? Hôm nay cha…
Cô hỏi, nghẹn ngào đưa mắt ngó ngàng xung quanh tìm kiếm, cô thấy đợi cô trả lời ngắt ngang lời cô
"Ừ cha con lên, cha con bệnh , ông viêm phổi nặng lắm mà chẳng chịu viện, cứ lo suốt...tháng mệt đến độ kiệt sức ngất đưa cấp cứu. Mà nay ông khỏe , thấy tụi con về nên định lên xin phép chị xui cho vợ chồng con về quê chơi mấy hôm…
Trong lời của nhẹ nhàng lắm, nhưng trái thái độ của kỳ lạ, nhắc đến cha cô thoáng buồn, cứ như đang giấu diếm cô điều gì đó, linh cảm cho chuyện lành nên cô liền gấp gáp hỏi .
" Có chắc là chuyện chỉ như thôi , giấu con chuyện gì ? Cha bệnh lâu mấy con gọi về cha ai gì với con hết ?
"Thì cha bây sợ bây lo nên ổng cho , cứ bảo để vợ chồng bây an tâm mà , vợ chồng bây cũng về thăm thôi. đợi mãi hơn năm nay hai đứa về . Sao con, tụi con bận việc lắm , nè thì cũng đến gia đình con nha, cha mỗi bây nên nhớ bây lắm đó.
Nói đoạn ,bà cô hai hàng nước mắt của bà chảy dọc xuống gò má gầy gò vì cháy nắng mà đen đúa, bà thương cô lắm, thương khi vợ chồng bà chỉ duy nhất cô, năm đó nhớ lầm bà gần 40 tuổi mới sinh cô, đó sinh khó, bà băng huyết suýt c.h.ế.t nên chồng bà sợ ông cho bà sinh nữa. Thế nên bao nhiêu tình cảm của ông và bà đều dồn hết cho cô với hi vọng cuộc đời cô luôn vui vẻ và hạnh phúc.