Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Rồi ông bác sĩ   cho Hoàng Trung  cả  tiền mà Tú Vi đang cần, vốn dĩ là một  bác sĩ ông   phép tiết lộ thông tin bệnh nhân,nhưng  thấy  cảnh  con cô ông  thể im lặng  khi mà ông  Hoàng Trung  đủ khả năng giúp cô. 
Nghe hết câu chuyện Hoàng Trung  thương   giận cô vì khi gặp  cô chẳng cho  cơ hội giải thích,   tỏ  quen   nhưng  cũng mừng vì trời  kịp xui khiến cho  gặp  cô trong tình cảnh , để   mà  giúp cho cô, san sẽ phần nào tổn thương mà cô  chịu đựng.
Nhanh chóng Hoàng Trung liền đề nghị với bác sĩ trao đổi về chi phí phẫu thuật của  Tú Vi, xin  điện thoại của cô từ bác sĩ, kiểm tra bệnh tình của  xong  liền rời khỏi bệnh viện.
Cũng trong lúc   khi bước  phòng bệnh của ,    đó hai mắt nhắm nghiền, cơ thể đầy rẫy những dây nhợ và  cả m.á.u Tú Vi chỉ  gục đầu xuống tay , cắn răng nấc lên từng tiếng nức nở. Cô thương   cô cả đời lo cho cô bây giờ   thế ,  cần cô nhưng cô bất lực , cô chẳng   thế nào để kiếm   tiền lớn đó để cứu ,càng nghĩ đến lòng cô càng tê tái.
Bất ngờ lúc  điện thoại cô rung lên  cuộc gọi đến, cô  thẳng dậy, đưa tay lau nước mắt xong mới lấy điện thoại .
Là một  lạ gọi đến, cô chần chừ đưa lên tai .
"Khách sạn Đông Tây phòng 101 nếu  cứu  thì 10h tối nay đến.
Tầm nửa tiếng  chiếc mers cuối cùng cũng dừng . Thấy   chuẩn  bước xuống riêng Hoàng Trung vẫn chẳng động tĩnh gì. Mãi khi tất cả   bên ngoài, ngó sang Hoàng Trung Tú Vi cau mày hỏi
"Anh  định xuống ?
Hoàng Trung thẳng thừng trả lời cụt ngủn
" Không?
"Anh    chúng  đưa    ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-63.html.]
" Không  ?
"Vậy  thôi. Nếu     thì  kêu   đưa  về, đảm bảo với  khi  về vẫn an  và  mất sợi tóc nào cả.
Nói đoạn Tú Vi  gắt định gọi   lên xe về vì thật lòng cô cũng nản Hoàng Trung quá . Anh  mất trí nhớ  đành giờ  thêm cái thói ngan bướng cô  thể lụy theo  mãi  nữa.
Nhìn thấy thái độ Tú Vi cứng ngắc Hoàng Trung liền tự thấy hình như  nghĩ sai về cô . Cứ nghĩ cô và mấy   bắt ,đưa  đến một nơi vắng  hại , nhưng  cô      xuống thì sẽ chở  về. Vậy ý cô là...Từ lúc lên xe đến bây giờ   hề   ngoài xem thử là  , giờ đây  mới len lén liếc mắt  .Thấy cảnh vật quen thuộc Hoàng Trung khá bất ngờ liền  Tú Vi hỏi
" Nơi  là nhà ông 6 đò đúng ? Tại …?
Tú Vi im lặng chẳng trả lời. lúc  phía bên ngoài bà Hằng và ông Hoàng lên tiếng thúc giục hai  họ bước xuống xe. Tú Vi  theo bước xuống, cô  chắc Hoàng Trung  theo cô xuống xe  nhưng cô vẫn mặc kệ vì    nhiều với  nữa khi mà trong  chẳng  nỗi một sự tin tưởng dành cho cô.
Hoàng Trung theo  Tú Vi xuống xe, cuối cùng  cũng hiểu  tâm ý của cô khi đưa  đến nơi  ,  hiểu lầm cô . Cảm thấy    với cô nhưng chẳng   để mở lời nên Hoàng Trung đành chọn cách im lặng.
Đứng ngay bờ sông  sang bên ,  cái nắng gay gắt như  thiêu đốt bà Hằng nhăn mặt đưa tay vươn cây dù trong tay bà che lên cản  ánh trắng  mặt. Nhìn sang Tú Vi bà cất giọng hỏi
"Nơi  đúng nơi mà con  với  ?
Tú Vi  ngôi nhà bên  sông đang mở cửa cô liền gật đầu đáp lời bà Hằng
" Dạ nhà đó đúng là nhà ông 6  đó cô chú. 
Bà Hằng gật đầu. Nhìn sang Hoàng Trung ánh mắt bà lộ rõ sự thống khổ
"Con  chúng  đưa con tới đây để  gì  đúng ? Con...con  đồng ý  theo ba  chứ?